Lúc Tô Dương tiến vào Mộc phủ có chút không thoải mái cho lắm. Đây không phải là lần đầu tiên ông ta tới đây, nhưng tiền viện của Mộc phủ khắp nơi là thực khách là chuyện của mấy năm nay. Lúc trước ông ta tới nơi này khá là thanh tịnh. Nhưng lần này khắp nơi ồn ào, khiến ông ta thấy phiền.
Tôi tớ dẫn ông ta đi vào sân, ông ta cơ hồ không dừng lại một giây nào liền vượt qua tiền viện, dường như cảm thấy phiền khi nhìn đám khách giang hồ. Sinh hoạt trên hải đảo đã lâu, khiến ông ta thích yên tĩnh hơn. Tuy hiện tại Bồng Lai Tông đã có 800 đệ tử, nhưng ai dám quấy rầy ông ta?
Mỗi lần xuống núi rời khỏi đảo, ông ta đều có ảo giác như mình thoát khỏi tiên cảnh tiến vào hồng trần.
- Bái kiến sư tôn!
Nghe thấy Tô Dương tới, Mộc Nhàn Quân bước nhanh tới hậu viện nghênh đón. Vừa thấy Tô Dương, y liền dùng đại lễ. Tô Dương vội vàng đi tới nâng y dậy, khẽ cười nói:
- Lúc con ở núi Bồng Lai, con là đệ tử tông môn, thấy ta thi lễ là việc nên làm. Nhưng ở Mộc phủ, con là tiểu công gia, sao có thể dùng đại lễ như vậy với ta được?
Mộc Nhàn Quân khiêm tốn nói:
- Một ngày vi sư cả đời vi sư, đệ tử sao dám không tuân theo quy củ?
- Ha ha!
Tô Dương rất hài lòng với thái độ của Mộc Nhàn Quân với mình. Ông ta kéo tay Mộc Nhàn Quân, vừa đi vừa nói:
- Lần này xuống núi, là vì Chu sư thúc của con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570513/chuong-1039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.