Phác Hổ uống cạn chén rượu trong tay, nhìn mặt trời dần lặn ở chân trời:
- Ta không hỏi các ngươi đi về phía đông làm cái gì, đương nhiên cũng không trì hoãn các ngươi quá lâu. Hôm nay cập bờ, coi như giúp ta giải buồn…Thực ra ta không còn bạn bè gì để nói chuyện lâu như hôm nay rồi…các ngươi cứ coi như là xui xẻo đi. Ai biết lúc các ngươi trở lại ta đang ở đâu? Ai biết lần sau gặp mặt có phải kẻ thù hay không?
Nói xong lời này, chính y cũng phải phì cười:
- Thật không biết nói chuyện, tự phạt ba chén.
Y cười nói, nhưng Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu lại không cười.
- Coi như ta không nói gì.
Phác Hổ cười đắng chát vài tiếng, sau đó uống ba chén rượu:
- Ta đã tự phạt ba chén rồi, các ngươi còn muốn thế nào? Ta đã bảo coi như chưa nói gì rồi, các ngươi đừng dùng vẻ mặt đó nhìn ta được không?
- Đã bao lâu rồi không câu cá?
Phương Giải đột nhiên hỏi.
Phác Hổ nao nao:
- Hình như đã rất lâu rồi.
- Thi đấu đi!
Phương Giải vẫy tay nói:
- Lấy ba cần câu lại đây, cộng thêm mồi câu.
Kiêu Kỵ Giáo dưới trướng lập tức hiểu ý của hắn, lệnh cho thủy thủ tìm nơi thích hợp dừng thuyền. Hai thuyền lớn di chuyển tới bờ sông, nhưng không đậu quá gần. Không bao lâu, Kiêu Kỵ Giáo cầm ba cái cần câu tới, cộng thêm mồi câu đã chuẩn bị từ trước.
- Cảm ơn!
Phác Hổ nói, Phương Giải lắc đầu:
- Cảm ơn cái rắm, người nào thua phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570509/chuong-1035.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.