Mộ Dung Trường Lam dừng lại trước cửa Đại Điện, quay đầu nhìn thoáng qua hoàng cung mà mình đã quá quen thuộc này, trong mắt rất phức tạp, có bi thương, có hoài niệm, có không nỡ, có quyết tuyệt. Y cẩn thận nhìn từng thứ một, sau đó mới bước vào Đại Điện rồi quỳ xuống.
- Liệt tổ liệt tông…
Mộ Dung Trường Lam quỳ xuống rồi dập đầu một cái:
- Vài chục năm trước, quân đội người Tùy phá Ung Châu, Đại Thương diệt quốc, phụ hoàng trải qua trăm cay nghìn đắng mới trốn thoát, lần nữa lập quốc ở thành Đại Lý. Nhi thần có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của phụ hoàng khi đó. Vì kéo dài Đại Thương, không thể không khúm núm với địch quốc, thậm chí đổi tên có chữ ‘sỉ’ trong đó. Những khuất nhục này chính là để cho huyết mạch của Mộ Dung gia không bị đoạt tuyệt.
- Phụ hoàng đã làm đủ rồi, chỉ là sinh không gặp thời. Đại Yến nội ưu ngoại hoạn, thần không ra thần, dân không ra dân, thế nên quân không ra quân. Phụ hoàng vẫn muốn chấn hưng hùng phong của Mộ Dung gia, chịu nhục để phát triển. Nhi thần biết ông ấy đã cố hết sức rồi, chỉ có điều ở một thời đại như vậy, khó có thể làm được gì. Có lẽ huyết mạch của hoàng tộc Mộ Dung gia tới hôm nay là kết thúc. Là nhi thần bất hiếu, đã gần hai mươi tuổi rồi mà không sinh được con trai cho Mộ Dung gia. Tuy nhiên…cũng chính vì thế, hôm nay nhi thần mới không cần lựa chọn quyết định tàn nhẫn gì.
- Phụ hoàng vứt bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570485/chuong-1011.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.