Mấy con thỏ hoảng mập mạp nằm sấp trong bụi cỏ ven đường. Thỏ hoang có lông màu xám là để tự vệ, nhìn từ xa tưởng rằng chỉ là hòn đá, hơn nữa có bụi cỏ che lấp, rất khó bị phát hiện. Chúng nó giống như một đám cao thủ có tu vị không tầm thường mượn địa hình để ẩn nấp, chờ đợi kẻ thù rồi tung một kích trí mạng.
Trên bầu trời một con chim ưng đang bay quanh.
Lúc Phương Giải cưỡi bạch sư chạy trên đường, mấy con thỏ hoang sợ tới mức không dám nhúc nhích. Con hùng ưng trên bầu trời kia vẫy cánh một cái liền bay về hướng xa xa.
Đi theo sau Phương Giải là hai người, một thanh niên tuấn mỹ đeo kiếm, một đạo sĩ béo dễ mến.
Ba người đi không nhanh. Tuy hai con chiến mã đằng sau đã thích ứng với khí tức vương giả trên người của bạch sư, nhưng bọn chúng vẫn không dám lại gần. Người trẻ tuổi đeo kiếm có thần sắc lạnh lùng, mà đạo sĩ béo thì thỉnh thoảng nhàm chán cúi người ngắt một cọng cỏ rồi bỏ vào miệng nhai nhai.
- Bỗng nhiên nghĩ tới đoạn đường từ Tây Bắc tới Trường An.
Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên cười cười, ngậm cọng cỏ, nói:
- Quan đạo cũng hoang vu như vậy, không có một bóng người nào.
Tạ Phù Diêu chưa từng đi qua đó nên không biết, chỉ nghiêng tai lắng nghe.
- Ta nói cho ngươi biết.
Hạng Thanh Ngưu đụng đụng vào người Tạ Phù Diêu:
- Lúc đó cái người cưỡi bạch sư đi phía trước kia còn là một tên ngu ngốc. Nói hắn tay trói gà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570475/chuong-1001.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.