- Có tác dụng.
Phương Giải mỉm cười nói:
- Trên thế giới này có một loại người, vì một số việc, mặc dù biết có thể mắc mưu nhưng vẫn làm. Phó Chính Nam có thể vì Chu Xanh Thiên không tiếc mạo hiểm chọc giân ta để viết bức thư này, chính là vì y cảm thấy Chu Xanh Thiên là một người bạn có thể kết giao. Thường thường hai người có cùng suy nghĩ như vậy mới làm bạn nhau được. Phó Chính Nam thành tâm đối đãi Chu Xanh Thiên, Chu Xanh Thiên tám chín phần cũng đối đãi với y như thế.
- Cho nên, mặc dù Chu Xanh Thiên hoài nghi bức thư này là giả, nhưng ông ta vẫn sẽ phái binh tới. Bọn họ trở thành bạn của nhau, không phải là vì ngẫu nhiên. Chúng ta công phá thành Khánh Nguyên quá nhanh, nhanh tới mức Chu Xanh Thiên còn chưa biết tin tức. Nếu phá chậm thêm bốn, năm ngày, vậy thì thành Phong Bình bên kia nhất định sẽ phái viện binh tới.
Trần Hiếu Nho cau mày trầm tư một lát, rốt cuộc hiểu ra.
- Có một người bạn như vậy, thật là tốt.
Phương Giải nói:
- Chu Xanh Thiên coi trọng Phó Chính Nam, cho nên tất nhiên sẽ phái binh tới cứu. Chỉ cần binh mã của ông ta ra khỏi thành, bất kể nhiều hay ít, chúng ta đều nuốt hết. Tiêu diệt được càng nhiều kẻ thù ở bên ngoài thành thì càng có lợi cho công thành về sau.
- Thuộc hạ đã hiểu!
Trần Hiếu Nho gật đầu:
- Chúng ta chuẩn bị xuất phát?
- Ừ!
Phương Giải gật đầu:
- Tối nay di chuyển. Ta đã lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570404/chuong-752-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.