Đại ca từng nói với y rằng, đại ca tới là để bảo vệ giang sơn họ Dương. Huynh ấy sẽ không cướp đi ngôi vị Hoàng Đế của Dương Thừa Càn. Đợi sau khi bình định tứ phương, đại ca sẽ mang y rời khỏi đây. Đây chẳng phải là một kết cục tốt đẹp đó sao? Nhưng vì cái gì mình mới rời khỏi thành Trường An đã xảy nhiều biến cố như vậy?
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, sự tin tưởng của Phác Hổ dành cho đại ca chưa bao giờ dao động.
Từ khi phụ thân của bọn họ qua đời, người duy nhất trên thế giới này đối xử tốt với y chính là đại ca. Ngay cả Nhị ca lúc trước từng kề vai tác chiến, cũng bởi vì tính cách của Phác Hổ mà không muốn thân thiết với y. Đại ca rộng lượng, Nhị ca bướng bỉnh, còn y thì quái gở. Một lần nữa trở lại thế giới đầy ánh sáng, tính cách của Phác Hổ đã thay đổi không ít. Có lẽ hơn một trăm năm cô độc chỉ có con bò già làm bạn, đã khiến cho y sáng sủa hơn khi gặp người ngoài.
Bất kể như thế nào, y cũng không tin một người rộng lượng như đại ca của mình lại ra tay ác độc với hậu nhân.
Trước khi đại ca rơi vào giấc ngủ say, từng nói chuyện rất lâu với y.
Buổi nói chuyện đó, thỉnh thoảng luẩn quẩn trong đầu Phác Hổ.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Dương Kiên cực kỳ già nua ngồi dựa vào ghế. Tuy ông ta đã già nua, nhưng trong mắt vẫn còn thần thái khiến Phác Hổ phải kinh ngạc. Đó là sự hy vọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570377/chuong-732-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.