Nếu dùng một từ để hình dung những lời của Dương Kiên, thì chính là giải hận. Sự khoái cảm sau khi báo được thù này hiện rõ ràng trên khuôn mặt của ông ta. Một người có thành tựu lớn, một người khai sáng ra một đế quốc vĩ đại như ông ta, ý chí phải rộng lớn hơn người bình thường. Nhưng trên thực tế, lúc này ông ta lại kiêu ngạo đắc ý giống như một tên ác ma vừa mới giết chết được một vị thần tiên.
Nghe thấy ông ta nói sau khi mang thi thể của lão viện trưởng Vạn Tinh Thần từ Giang Nam trở về đã quất 500 roi, những người ở đây đều có cảm giác nôn mửa. Cũng không biết là ghê tởm cảnh tượng đó, hay là ghê tởm cái người đứng trước mặt mình này, cái người mà bọn họ đã sùng bái kính sợ hơn một trăm năm.
Tới lúc này, trên khuôn mặt của tiểu Hoàng Đế Dương Thừa Càn đã không có chút xíu sợ hãi nào, mà ngay cả thù hận cũng trở nên nhạt nhẽo. Giờ chỉ còn sự khinh miệt với người lập nên Đại Tùy này.
Tay của y nắm chặt lấy tay của Dương Thấm Nhan, hai chị em chưa từng đoàn kết như ngày hôm nay. Tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng bọn họ cảm nhận được sự ấm áp ở trong lòng từ tay của đối phương.
Có lẽ sự khinh miệt trên khuôn mặt của hai chị em đã khiến khoái cảm của Thái Tổ Đại Tùy Dương Kiên rất nhanh biến mất. Thay vào đó là sự phẫn nộ.
- Vì sao các ngươi lại dùng ánh mắt đó nhìn ta?
Dương Kiên âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570347/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.