Mỗi ngày, thế giới đều có người chết.
Sự ra đi của Đàm Thanh Ca chỉ là một điều nhỏ bé không đáng kể. Đâu chỉ y, cho dù là người tuyệt đỉnh tu hành như Đại Luân Minh Vương, sau khi chết, thế giới cũng không chịu ảnh hưởng gì. Thế nên tới hiện tại, còn rất ít người đề cập tới cái tên mà lúc trước toàn bộ thảo nguyên, thậm chí toàn bộ thiên hạ phải ngước nhìn. Đàm Thanh Ca cũng giống vậy, có lẽ không lâu sau, tên của y cũng dần dần phai nhạt.
Mọi người lại gần, nhìn Đàm Thanh Ca nhắm mắt lại, im lặng không nói.
Đàm Thanh Ca là một người rất mâu thuẫn.
Giang hồ rất lớn, con đường giang hồ rất dài, nhưng con đường giang hồ của Đàm Thanh Ca lại ngắn ngủi như vậy, chỉ từ Trường An tới Ung Châu. Đại Luân Minh Vương đã đi trên con đường giang hồ một nghìn năm, mà y mới chỉ đi có mấy tháng.
Phác Hổ thẫn thờ, nhìn cỗ thi thể dần lạnh lẽo, không biết phải làm sao. Y từng nói với Đàm Thanh Ca rằng, y không có bạn bè, bởi vì thửa nhỏ y đã phải sống trong một hoàn cảnh rất tăm tối, chỉ có tướng quân áo giáp mới cho y sự ấm áp. Y thích cảm giác ở bên cạnh tướng quân áo giáp. Mà Đàm Thanh Ca, cái người ngay từ đầu đã muốn giết y này, y lại cảm thấy đó bằng hữu chân chính.
Y nhớ Đàm Thanh Ca từng nói qua định nghĩa về bạn bè.
Lời này là đầu bếp nói.
“Bạn bè chính là người mà lúc ngươi vui hắn cũng vui theo, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570343/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.