Đàm Thanh Ca rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó trả lời:
- Sợ chết.
- Ài…
Không biết vì sao Phác Hổ thở dài. Y trầm mặc một lúc lâu mới nói:
- Ta cũng từng cho rằng chết là đáng sợ nhất. Nhưng về sau mới phát hiện, chết không đáng sợ như tưởng tượng. Trải qua nhiều chuyện, ngươi sẽ nhận ra, điều mà rất nhiều người sợ hãi, kỳ thực căn bản không đáng phải để ý.
- Nói cứ như ngươi từng chết rồi vậy.
Đàm Thanh Ca cười nói.
- Ngươi mới chết thì có!
Phác Hổ lườm y một cái:
- Nói chuyện phiếm với ngươi có cảm giác không tồi…Từ nhỏ tới lớn ta không có người bạn nào, chỉ có Đại tướng quân là bảo vệ ta, ta cũng đã quen ở bên cạnh hắn, nghe lệnh của hắn làm việc. Hắn bảo ta làm cái gì ta liền làm cái đó, nhưng đây là lần đầu tiên ta phải rời khỏi hắn lâu như vậy, cho nên khó tránh khỏi sốt ruột muốn làm xong chuyện để trở về. Cho nên…ta mới đáp ứng ngươi ngồi thuyền xuôi nam. Tuy nhiên ta vẫn cảm thấy ở trên mặt đất dễ chịu hơn.
- Vì sao ngươi không có bạn?
Đàm Thanh Ca hỏi.
- Bởi vì…
Lần này tới lượt Phác Hổ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cười tự giễu:
- Vì ta xấu?
Đàm Thanh Ca cẩn thận nhìn khuôn mặt của y, sau đó gật đầu:
- Đúng là xấu.
Phác Hổ bật cười:
- Thật là kỳ quái. Nếu đổi thành người khác nói ta xấu, ta sẽ xé xác kẻ đó. Nhưng ngươi nói ta xấu, vì sao ta không có ý giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570323/chuong-693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.