Một ngày này, cả thành Ung Châu đều rục rịch.
Cũng không biết có bao nhiêu cao thủ từ chỗ tối xuất hiện, càng không biết mục tiêu của bọn họ rốt cuộc là Phương Giải hay là La Diệu, hay là cả hai người. Hóa ra trong cái thành Ung Châu này, cất giấu rất nhiều đại nhân vật, tàng long ngọa hổ.
Vì thế, mưa máu bay đầy trời.
Hạng Thanh Ngưu nhìn lão già xuất hiện trước mặt, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Phương Giải đang ở trong kết giới. Y có thể nhìn ra được kết giới kia của La Diệu đáng sợ tới mức nào. Nếu đổi thành y, chỉ sợ lúc này y đã sụp đổ. Y biết tu vị của mình cao hơn Phương Giải, nhưng vào một thời điểm nào đó, tu vị của y lại không bằng Phương Giải.
Ít nhất, y không tạo ra được kết giới như vậy.
Cũng không biết vì sao, Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên mỉm cười.
Y chỉ Phương Giải bất khuất trong Kim Cương Giới, gằn từng chữ nói với lão già ở phía xa xa:
- Ngươi có biết người ngươi muốn giết là ai không? Ngươi có biết ngươi đã tạo ra ‘Nghiệt’ không thể tha thứ gì không? 170 năm trước, sư tôn của ta ở trong thành Trường An dùng một kiếm cách 900 dặm chém một Đại hòa thượng đi ra Đại Luân Tự. Từ đó trở đi, người của Phật tông có tu vị trên Cận Thiên Cảnh đã một trăm năm rồi không dám bước vào Trung Nguyên. Vài chục năm sau, sư phụ nói rằng ông ấy lười, chuyện giang hồ giao cho đám hậu bối xử lý. Một người đã già cả như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570297/chuong-672-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.