Trước khi vào thành, Chỉ Huy Sứ của Kiêu Kỵ Giáo Trần Hiếu Nho đã nói nhỏ vào tai Phương Giải mấy câu, Phương Giải khẽ nhíu mày sau đó gật đầu, phân phó vài câu, Trần Hiếu Nho lập tức rời đi. Lưu Địch và Vũ Văn Ba liếc nhau một cái, trong mắt đầy ý cười.
Biểu hiện của hai người này rất nhiệt tình, coi Phương Giải như nhân tài ngàn năm không có một. Phương Giải đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm rồi, nên đã quen mấy lời nịnh hót, chỉ khiêm tốt mỉm cười đáp lại. Đỗ Kiến Chu vốn đang sợ đám người Lưu Địch giống như Trần Vĩnh Di của Bắc Huy Đạo làm khó Phương Giải, thấy hai người kia nhiệt tình như vậy, âm thầm thở phào, nụ cười cũng thoải mái hơn.
Chỉ có điều trong lòng ông ta vẫn vướng mắc một chuyện, chính là đám người Lưu Địch kiểu gì cũng không chịu đáp ứng Phương Giải mang đi một vạn quận binh. Việc này dù sao cũng là một tai họa ngầm, ai biết Phương Giải có bão nổi hay không.
Đoàn người đi thẳng tới nha môn Tổng Đốc. Đỗ Kiến Chu đã phái người mang mấy đầu bếp tốt nhất trong thành tới, chờ sẵn ở phòng bếp của nha môn. Đợi mọi người ngồi xuống, đồ ăn đầy màu sắc được đưa lên. Tây Nam đất lành, cho nên việc ăn uống cũng rất được chú ý. Những món ăn này được làm tinh sảo hơn phương bắc rất nhiều. Phương Giải bôn ba nhiều năm ở bên ngoài, nhưng vẫn có nhiều món ăn không gọi được tên.
Hắn cũng không rụt rè, hễ là đồ ăn không biết tên liền hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570244/chuong-627-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.