Đám quan văn cũng hiểu đôi chút tính cách của Phương Giải cho nên bọn họ thỏa sức nói ra ý tưởng của mình. Cả buổi chiều Phương Giải đều ở trong đại sảnh thảo luận với bọn họ làm sao để thống trị địa phương. Phương Giải vốn tính toán mang những kiến thức đời sau ra thảo luận, cũng không suy nghĩ quá cẩn thận. Chỉ là hắn thấy những kiến thức của kiếp trước là đại biểu cho sự tiên tiến, nhưng hắn quên rằng thời đại này khác hoàn toàn với kiếp trước.
Chẳng hạn như chuyện phân điền nhập hộ, cho dù là ở kiếp trước cũng là một việc lớn không thể làm một cách tùy tiện.
Độc Cô Văn Tú vừa chỉ ra sai lầm Phương Giải liền tỉnh ngộ. Đây không phải là việc cứ cưỡng ép là làm được. Ở thời đại này, hơn 80% tài nguyên và của cải nằm trong 10% đại hộ. Mà con số 10% đó tuy nhỏ nhưng lại không thể vứt một bên không quan tâm.
Nếu con đường này đã không thông, thì Phương Giải sẽ không lãng phí thời gian tìm tòi.
- Độc Cô.
Phương Giải trầm tư một lát rồi nói:
- Ý của ngươi là, nếu muốn dân chúng được lợi lớn nhất, thì cũng chỉ có giảm thuế phải không?
- Vâng.
Độc Cô Văn Tú gật đầu, y thật không hiểu một người thông minh như Phương Giải lại nghĩ ra ý tưởng điên rồ như vậy. Gom ruộng đất từ tay đại hộ rồi chia cho dân chúng, cho dù là nghĩ y cũng chưa từng nghĩ. Nhưng Độc Cô Văn Tú biết, nếu quả thực làm như vậy sẽ khiến dân chúng làm ruộng càng tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570208/chuong-600-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.