Phương Giải đứng lên, đi tới trước người y, cúi đầu nhìn:
- Cao Bắc Đẩu ở Lục Xuyên, Đậu Thiên Đức ở Bác Dương, diệt được hai đại tặc này là nhờ Kiêu Kỵ Giáo mà ngươi phái đi phối hợp tốt với đại quân. Công lao này không thể bỏ qua. Nếu không nhờ tình báo mà Kiêu Kỵ Giáo tìm hiểu được, thì hai trận đó không đánh thắng dễ dàng như vậy. Nhất là lúc tấn công huyện thành Lục Xuyên, Kiêu Kỵ Giáo trộn lẫn vào trong thành, lúc đại quân công thành liền đoạt được cửa thành, nghênh đón kỵ binh đi vào thành, hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn.
- Ta vốn tính toán đưa công đầu cho Kiêu Kỵ Giáo, nhưng ngươi thì tốt lắm, Tôn tiên sinh còn chưa viết xong giấy khen ngợi, thì khe núi Hổ Khẩu liền thua mất một đội năm mươi Kiêu Kỵ Giáo! Ta nhớ lần trước ngươi đã nói, kẻ tặc ở khe núi Hổ Khẩu khác với Cao Bắc Đẩu và Đậu Thiên Đức, hai người kia chỉ biết cướp bóc, không biết chỉ huy nên dễ đánh. Mà cường đạo ở khe núi Hổ Khẩu tuy có số lượng không nhiều, nhưng quân luật khiêm khắc. Đã như vậy, vì sao không cẩn thận chút?
Hắn nhìn La Úy Nhiên ngồi ở một bên, nói:
- Ngay ngày hôm qua, ta còn khen ngươi trước mặt La Chỉ Huy Sứ, nói rằng ngươi là một nhân tài!
Trần Hiếu Nho nói:
- Thuộc hạ nguyện chịu sự trách phạt của Đại tướng quân.
Phương Giải hừ một tiếng:
- Dù ta có chém đầu ngươi, thì có cứu trở về năm mươi Kiêu Kỵ Giáo không?
Trần Hiếu Nho cúi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570178/chuong-576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.