Trong lòng Kim Thế Hùng cười lạnh, nhưng vẻ không có bất kỳ biến hóa nào:
- Đã như vậy thì mời Tôn tiên sinh ngồi cùng. Tuy cả đời ta theo nghiệp tòng quân, nhưng vẫn kính trọng và ngưỡng mộ người đại tài. Ha ha…Phương tướng quân thực sự là một nhân tài khó được, một bên luyện binh, một bên tự học. Nếu triều đình có thêm vài thanh niên tài tuấn như Phương tướng quân, lo gì quốc nạn, lo gì phục hưng Đại Tùy? Ngày đó bệ hạ phái Phương tướng quân phòng thủ Thanh Hạp là dùng người mình biết. Phương tướng quân không phụ khổ tâm của bệ hạ, quân thần hiểu nhau, đúng là một chuyện đáng để mọi người ca tụng.
Phương Giải cười cười:
- Bệ hạ quả thực chỉ dùng người mình biết, bằng không hiện tại dưới trướng của ta làm sao có được mười vạn thiết kỵ?
Khóe miệng của Kim Thế Hùng hơi run, cười ha hả nói:
- Phương tướng quân nhớ nhung ân đức của bệ hạ, luyện binh sơ thành liền mang theo đại đội binh mã trở về, thể hiện sự trung thành của thần tử. Lúc bệ hạ rời khỏi thành Tấn Dương, có cố ý phân phó, đợi khi Phương tướng quân trở về thì hội quân với ta, bảo vệ một phương Tây Bắc bình an. Bệ hạ còn nói, sau khi Phương tướng quân trở về, ta không được cậy già lên mặt, phải tôn trọng…
- Ha ha.
Phương Giải chắp tay nói:
- Đạ ta Đại tướng quân nâng đỡ, không biết lúc bệ hạ rời khỏi Tấn Dương có lưu lại ý chỉ nào không?
- Ách…
Kim Thế Hùng trầm ngâm một lát, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570166/chuong-567-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.