Mùi hương của hoa mẫu đơn tràn ngập, xen lẫn trong thanh âm của mỹ nhân.
Phương Giải ngồi trên ghế đá, lẳng lặng nghe, cố gắng khống chế tâm tình của mình. Cái câu ‘Tang Loạn có một tọa ky là một hùng sư màu trắng’ như búa tạ đập vào lòng hắn, nhưng hắn rất nhanh khôi phục lại, bởi vì hắn biết trong chuyện xưa sẽ có đáp án mà hắn cần.
Tang Táp Táp tay chống cằm, có chút thất thần nhìn hoa mẫu đơn, cổ tay trắng mượt mà, ngón tay nhỏ nhắn, tinh tế.
- Cách Đại Tuyết Sơn rất xa, xa hơn về phía tây chừng ba nghìn dặm có một ngọn núi tên là núi Ngộ Đạo. Cái tên này là hậu nhân sửa lại. Ở nơi đó, mọi người vẫn tôn Tang Loạn là Thánh Phụ, tuy rằng hiện tại nơi đó đã không còn mấy người…Bọn họ là người duy nhất chiếm được ích lợi từ khi Tang Loạn gieo rắc nỗi sợ hãi lên phương tây. Tuy rằng sau Tang Loạn, Đại Luân Minh Vương và gia tộc Hoàng Kim đã mang tới tai họa cho bọn họ, nhưng bọn họ vẫn rất tôn kính Tang Loạn, không hề ruồng bỏ. Bởi vì những tài vật mà Tang Loạn chinh phục phương tây, phần lớn chở về núi Ngộ Đạo rồi phân phát cho những người ở đó, hay chính là bộ tộc của Tang Loạn.
Tang Táp Táp quay đầu nhìn Phương Giải, cười áy náy:
- Lược bỏ đoạn đó, nói tới chuyện Tang Loạn chinh phục đại thảo nguyên đi…Tang Loạn ở dưới một gốc cây tang trên núi Ngộ Đạo ngộ đạo. Hắn vốn là cô nhi, nhưng từ nhỏ đã được các bà con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570156/chuong-560-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.