- Đệ tử thật hâm mộ sư tôn.
Đại Tự Tại nói:
- Sư tôn còn có chuyện gì khiến bản thân cảm thấy có hứng thú không?
- Từ sáu mươi năm trước ta quyết định tự mình chơi đùa với mình, thì thế gian này đã không có một chuyện gì khiến ta hứng thú nữa rồi. Ba mươi năm trước, người kia bỗng nhiên thức tỉnh, giấu diếm được Thích Nguyên, sau đó từng bước trưởng thành, ta mới có chút hứng thú. Y lấy được càng nhiều, càng hùng mạnh, thì ta càng cảm thấy có hứng thú. Ta cảm nhận được suy nghĩ của y, cảm nhận được hành động của y, thật giống như là đang xem một chuyện xưa muôn màu muôn vẻ, rất tốt.
- Nhưng sư tôn, tu vị của sư tôn không ngừng giảm xuống.
Đại Tự Tại ôn hòa nhắc nhở một câu:
- Sớm muộn gì cũng có một ngày không cảm nhận được gì.
- Ngươi còn có thể sống lâu được không?
Minh Vương hỏi.
Đại Tự Tại trầm mặc, sau đó cười cười:
- Lúc nào nói chuyện với sư tôn đệ tử cũng ngộ ra được nhiều điều. Lời của sư tôn vĩnh viễn là đạo lý chân thực nhất, chưa từng gạt đệ tử bao giờ.
- Hôm nay ngươi có vẻ nói nhiều.
Minh Vương bỗng nhiên thở dài một tiếng:
- Dương Kỳ lại tới à?
Ánh mắt Đại Tự Tại hơi đổi, sau đó khom người nói:
- Sư tôn không còn tu vị thần kỳ, không thể nhìn thấu ngàn dặm nữa, nhưng trong lòng vẫn sáng như gương. Sư tôn đoán không sai, Dương Kỳ lại tới.
- Vậy sao ngươi lại ở chỗ này?
Minh Vương hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570128/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.