Hoàng Đế nghiêng người tựa vào ghế ngồi, chống cằm nghe Phương Giải kể lại hành trình đã qua của hắn. Phương Giải tận lực không đề cập tới sự lo lắng của mình với sức khỏe của Hoàng Đế, bởi vì hắn biết rằng cho dù hắn không đề cập tới thì Hoàng Đế cũng hiểu hắn nghĩ gì. Hơn nữa, nói tới vì sao đưa ra quyết định này còn phải ngược dòng thời gian tới lúc La Úy Nhiên và Ngô Nhất Đạo phái người vượt ngàn dặm xa xôi đưa mật thư cho hắn. Phương Giải không muốn nói chuyện này ra, bởi vì nó không tốt cho La Úy Nhiên và Ngô Nhất Đạo, không tốt với chính bản thân hắn. Kết bè kết cánh là điều mà Hoàng Đế kiêng kỵ nhất.
Nghe tới đoạn Phương Giải ở Phong thành gặp tướng phòng giữ Lưu Hàm, dường như Hoàng Đế cảm thấy hứng thú.
- Quan viên như vậy, có chút đáng tiếc.
Hoàng Đế bất đắc dĩ nói:
- Dựa theo quốc pháp, mặc kệ xuất phát từ lý do gì, thì đầu hàng phản nghịch đã là một tội không thể tha thứ. Nhưng trẫm cũng biết ở Tây Bắc, quan viên như Lưu Hàm có khá nhiều, tuy rằng theo phản tặc nhưng tâm lại hướng về Đại Tùy. Biết thì biết vậy, nhưng trẫm không thể xá tội cho bọn họ. Có một số sai lầm, không phải là cứ ăn năn là được tha thứ.
Phương Giải biết Hoàng Đế nói không sai. Quan viên như Lưu Hàm ở Tây Bắc khẳng định chỗ nào cũng có, nhưng đây không phải là lý do mà bọn họ được đặc xá. Điều Phương Giải có thể làm, cũng chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570084/chuong-505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.