Ngày hôm sau sau khi Lý Viễn Sơn đăng cơ xưng đế, có bốn Quốc Công, mười chín Huyện Hầu mang theo người hậu cần chạy trốn, không dám tới đại doanh triều đình đầu hàng, cũng không biết bỏ chạy nơi nào. Đêm qua Lý Viễn Sơn uống say, ngủ một mạch tới tận xế chiều. Lúc tỉnh lại biết các khai quốc công thần mà mình mới phong đã chạy trốn, ngay cả tức giận cũng không có hứng. Dưới sự hầu hạ của nội thị, y rời giường mặc quần áo ăn cơm, bình tĩnh coi như chưa có việc gì xảy ra.
Đám người Lý Hiếu Triệt, Vạn Nham Tùng, Tống Khiêm Hội chờ ở cửa, vẻ mặt lo lắng trái ngược với vẻ mặt bình tĩnh của Lý Viễn Sơn.
Không đợi Lý Viễn Sơn cơm nước xong, Lý Hiếu Triệt không nhịn được nữa mà xông thẳng vào nói:
- Phụ thân, cứ tiếp tục như vậy thì đám thủ hạ sẽ chạy hết, phải nghĩ ra biện pháp nào đó giải quyết. Con nguyện ý dẫn theo một đao binh mã dò đường để đại quân lui về phía sau. Thành Tây Bình quá nhỏ, không thể ở lâu!
Lý Viễn Sơn ngẩng đầu nhìn Lý Hiếu Triệt, cũng không bỏ bát đũa xuống:
- Con nên gọi trẫm là phụ hoàng mới đúng.
Lý Hiếu Triệt ngẩn ra, há miệng không biết nên nói gì.
- Không còn đường lui nữa rồi.
Lý Viễn Sơn vừa ăn vừa bình tĩnh nói:
- Thành Tây Bình chính là trận địa cuối cùng, tuy phía sau còn có hơn ba nghìn dặm, nhưng nếu không đánh bại đại quân triều đình thì binh mã của chúng ta lui tới đâu cũng đều giống nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570076/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.