Tuy Trần Hanh Trần Cáp được Hạng Thanh Ngưu dùng đạo tâm khai ngộ, nhưng tính cách vẫn không thể thay đổi. Trần Hanh không nhịn được cười hì hì nói:
- Lúc trước huynh đệ bọn ta cũng điên, chẳng lẽ cũng là siêu thoát?
Hạng Thanh Ngưu hếch cằm lên:
- Phì, giờ các ngươi vẫn điên.
Trần Cáp nói:
- Mập mạp à, ngươi thật vô lý. Bọn ta điên chính là điên, mà Đại sư huynh của ngươi điên lại là siêu thoát. Theo như lời ngươi nói, bọn ta đánh rắm, rắm là rắm, mà rắm của Đại sư huynh ngươi là hương khí?
Trần Hanh bất mãn nói:
- Ngươi dùng từ không đúng. Rắm chỉ có một chữ, mà hương khí lại có hai chữ, không tinh tế.
Trần Cáp gật đầu tỏ vẻ đồng ý, suy nghĩ thật lâu không nhịn được căm tức nói:
- Vậy ngươi có nghĩ ra từ nào đối với từ rắm không? Chẳng lẽ chỉ nói là khí? Rắm chính là khí, không thể khiến người ta phân biệt được thơm hay thối. Chẳng lẽ lại dùng mỗi chữ hương? Nhưng ngươi nói mỗi chữ hương thì ai biết ngươi nói là khí?
Trần Hanh liếc nhìn y như nhìn một kẻ ngốc:
- Ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi không dùng hai chữ được à? Xú khí và hương khí, tinh tế chưa?
- Đại ca thật có học vấn!
Trần Cáp khen từ đáy lòng.
Hạng Thanh Ngưu vỗ trán:
- Hiện tại ta có chút hối hận vì mang theo các ngươi. Nếu ở lâu với các ngươi khéo ta cũng bị lây bệnh ngốc mất.
- Thúi lắm!
Trần Hanh hơi giận nói:
- Là điên, chứ không phải ngốc!
Trần Cáp gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570072/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.