Lúc đi xuống núi là Phương Giải cõng Hoàn Nhan Vân Thù, nguyên nhân trong đó không cần nói cũng hiểu. Dựa trên lưng nam nhân của mình, cả người không còn khí lực, Hoàn Nhan Vân Thù đột nhiên cảm giác hạnh phúc tới thật nhanh, nhanh đến mức ngay cả nàng cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua hang động kia, sau đó áp má sát hơn. Nàng ôm cổ Phương Giải, giống như không có chuyện gì có thể khiến nàng buông tay ra.
Hoàn Nhan Trọng Đức đứng ở đường núi nhìn thấy cảnh như vậy, kỳ thưc đã không cần Phương Giải giải thích thêm gì.
Y kinh ngạc nhìn Phương Giải cõng Hoàn Nhan Vân Thù đi về hướng này, qua một hồi lâu thở dài một tiếng, xoay người rời đi. Y cũng không chờ Phương Giải nói với mình cái gì, bởi vì y không muốn nghe.
Phương Giải đứng lại, nhìn bóng lưng của Hoàn Nhan Trọng Đức, áy náy nói với Hoàn Nhan Vân Thù:
- Phỏng chừng lần này điện hạ giận ta thật rồi.
Hoàn Nhan Vân Thù ừ một tiếng, không muốn ngẩng đầu lên. Nàng vẫn bồi hồi ở sau lưng Phương Giải, lẳng lặng cảm nhận tim đập của hắn. Kỳ thực nàng căn bản không nghe thấy Phương Giải đang nói gì, cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì. Chẳng qua nàng chỉ cảm thấy dựa người vào sau lưng Phương Giải như vậy rất thoải mái, rất an toàn, không có buồn phiền gì cả.
- Huynh sẽ không buông tay đấy chứ?
Nàng lẩm bẩm nói.
- Sẽ không.
Phương Giải gật đầu, cái gật đầu đầy kiên định.
Lúc hai người xuống núi, sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570050/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.