Mưu Lương Bật vén rèm đi vào lều lớn. Mất một lúc thích ứng bóng tối trong lều, mới nhìn thấy một người đang đắp cái chăn dày nằm trên giường. Bên cạnh giường có mấy Tát Mãn người Bắc Liêu đang nhảy điệu nhảy kỳ quái, miệng còn lẩm bẩm.
Những Tát Mãn này có thân phận cực kỳ tôn quý ở Bắc Liêu, địa vị tương đương với Phật tông ở Mông Nguyên. Thậm chí Đại Tát Mãn có thể ngồi cùng ăn với Đại Hãn Bắc Liêu. Hãn vị kế thừa nhất định phải do Đại Tát Mãn chủ trì thì mới coi như là hợp pháp. Mà Tát Mãn, kỳ thực là một số võ giả có tu vị cao, giả thần giả quỷ mà thôi. Ở Bắc Liêu, nếu có người nào bị bệnh nặng dùng y dược không có hiệu quả, thì sẽ mời Tát Mãn tới làm phép đuổi ma bệnh đi. Mưu Lương Bật không tin đám người nhảy nhót múa may này sẽ trừ được bệnh tật.
- Mời những vị Tất Mãn này ra ngoài, bằng không sẽ ảnh hưởng tới y quan khám bệnh.
Mưu Lương Bật khẽ nói với Hoàn Nhan Vân Thù, Hoàn Nhan Vân Thù lộ vẻ khó khăn nói:
- Tát Mãn đang làm phép, lúc này không được ai quấy rầy. Dựa theo quy của người Bắc Liêu chúng tôi, nếu quầy rầy Tát Mãn làm phép, thì chính là bất kính với Trường Sinh Thiên, sẽ bị Trường Sinh Thiên trừng phạt. Cho nên mong đại nhân chờ một lát.
Mưu Lương Bật đang định nói đây là việc làm ngu ngốc, nhưng lại nghĩ, đám Tát Mãn này nhảy nhót càng lâu càng tốt, như thế thương thế của Hoàn Nhan Trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570044/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.