Trần Hiếu Nho biết Tôn Khai Đạo là người thông minh, thấy Tôn Khai Đạo ngồi trên nửa khối gạch híp mắt nghỉ ngơi, y lại gần hạ giọng hỏi:
- Tôn tiên sinh, vừa rồi tướng quân nói thay đổi chủ ý là có ý tứ gì?
Tôn Khai Đạo cười cười, nhận lấy túi rượu mà Trần Hiếu Nho đưa tới, uống một ngụm:
- Tướng quân tiếc nuối Phan Cố, định chuyển tới ở tạm đây.
- À?
Trần Hiếu Nho kinh hô một tiếng:
- Chúng ta không đi lên núi Lang Nhũ nữa à?
Tôn Khai Đạo cười cười:
- Lên làm gì, đội ngũ kia có mâu thuẫn với tướng quân. Không nói tới cái kẻ cướp đoạt chiến công của tướng quân kia, chỉ nói những tướng lĩnh kia, cả đám đều có ý nghĩ xấu xa trong lòng. Ngươi cho rằng những người đấy thực sự không biết trận đại thắng đó là nhờ tướng quân thúc đẩy sao? Bọn họ chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi. Tương đối mà nói, bọn họ muốn Mưu Lương Bật làm thủ lĩnh hơn. Dù sao Mưu Lương Bật đã ở chung với bọn họ hai năm, hiểu biết về nhau, bài ngoại là điều tự nhiên. Vả lại tướng quân là tâm phúc của bệ hạ, những người đó càng thêm bài xích.
- Đây là đạo lý gì vậy.
Trần Hiếu Nho hừ một tiếng.
- Đi nơi nào tìm đạo lý?
Tôn Khai Đạo trả lại túi rượu cho Trần Hiếu Nho:
- Những người đó đều có chung trải nghiệm, đều trải qua một hồi đại nạn mà không chết, tình cảm tất nhiên là sâu đậm hơn. Hơn nữa làm người thường có sự đố kỵ. Tướng quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570039/chuong-468-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.