Tòa nhà Trần gia có tường cao chắc chắn, phòng ngự kín kẽ, bên ngoài có một rãnh mương, một khi cửa chính kéo lên thì rất khó tấn công được. Hơn nữa tư binh của Trần gia được huấn luyện khá bài bản, bắn cung thành thục, cho nên Dương Tự doanh chịu không ít thiệt thòi. Liên tục xông lên hai lần vẫn không thể tới gần tường, tổn thất trăm người.
Dù sao Lục Phong Hầu không phải người trải qua hàng trăm trận chiến, luận về khả năng chỉ huy còn kém Trần Bàn Sơn rất nhiều. Tốt xấu Trần Bàn Sơn đã ở Tả Tiền Vệ mười mấy năm, kiến thức phong phú hơn Lục Phong Hầu nhiều lắm. May mà Lục Phong Hầu không phải là một kẻ lỗ mãng bất chấp hậu quả, biết đại viện Trần gia khó gặm liền không cứng chọi cứng nữa.
Sau một hồi quan sát tỉ mỉ, Phương Giải cưỡi ngựa đi một vòng quanh đại viện Trần gia.
- Cứng rắn công vào không phải là không được, nhưng thương vong quá lớn.
Tôn Khai Đạo thấy Phương Giải cau mày, đi tới trước nói:
- Tỵ chức thấy, chúng ta công phá huyện thành Cầu An khá nhanh, cho nên thời gian còn dư dả. Không bằng dùng cự thuẫn yểm hộ, để cho tù binh phản quân cầm bao cát lấp mương rãnh ở bên ngoài. Tường viện dù cao nhưng cung tiễn thủ của Trần gia cũng có hạn. Sau khi lấp đầy một đoạn rãnh mương, liền lấy tiễn trận áp chế, có thể hạ được tòa nhà này.
Phương Giải gật đầu:
- Kế hoạch này không tồi. Đi nói với đám tù binh kia, mỗi người ném được một túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570011/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.