Sắc mặt của Tôn Khai Đạo biến ảo không ngừng, cuối cùng thở dài một tiếng:
- Lúc hạ quan biết được Lý Viễn Sơn bắt đầu mưu nghịch ở Phan Cố, thì đã chuẩn bị đường lui rồi. Hạ quan vốn định mang theo gia quyến, từ chức quan mà đi. Nhưng nếu bị triều đình biết được, thì vẫn là tử tội. Hạ quan biết rằng, nếu muốn sống sót, thì phải mua mạng sống. Cho nên từ hai năm trước hạ quan bắt đầu dự trữ lương thực và tiền tài, trong lòng nghĩ, nếu phản quân đánh tới, không ngừng áp bức, thì hạ quan liền hiến những thứ đó cho phản quân. Mà nếu binh mã triều đình đánh tới, hạ quan liền hiến cho triều đình…
- Bao nhiêu?
Phương Giải hỏi.
- Hạ quan có địa vị thấp kém, tích lũy cũng không được nhiều nhặt gì. Nhưng gia đình của thê tử hạ quan kinh doanh nhiều năm, cũng tính là cự phú, số tài sản tích lũy được đều cất giấu trong vườn của nhà hạ quan…
- Ta lấy một nửa.
Phương Giải lạnh nhat nói:
- Ngươi có câu oán hận gì không?
- Hạ quan…không dám.
Phương Giải gật đầu:
- Coi như là ngươi thành thật. Ngươi nói không dám, chứ không phải là không oán.
Tôn Khai Đạo cúi đầu, trong lòng càng thêm chua xót.
- Hiện tại có thể nói về đám người Lưu Lại Tử kia được rồi.
Phương Giải chậm rãi quay đầu, phân phó:
- Kỳ Lân, trở về gọi binh mã tới đây.
Kỳ Lân vâng một tiếng, cưỡi ngựa rời đi.
- Lưu Lại Tử làm hại địa phương cũng đã hơn một năm. Người này vốn là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1570005/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.