Cuộc nói chuyện giữa hắn và La Tiểu Đồ cực kỳ đơn giản, nhưng hắn không thất vọng chút nào. Hắn biết La Tiểu Đồ nhất định sẽ đến, cũng biết La Tiểu Đồ tới làm cái gì. Biết chắc La Tiểu Đồ chờ đợi mình cầu xin y, nhưng Phương Giải biết mình nên làm thế nào, tuyệt sẽ không bước lên con đường mà người khác đặt ra.
Sau nửa canh giờ, cửa phòng lại được mở, người tiến vào vẫn là La Tiểu Đồ. Phương Giải không giật mình. La Tiểu Đồ bưng một cái mâm lớn, phía trên có một bầu rượu, một đĩa thịt bò chín cùng sủi cảo.
Y chậm rãi đi tới trước người Phương Giải, đặt cái mâm xuống.
- Thứ ngươi muốn đây.
Y nói.
Phương Giải cũng không khách khí, ngồi thẳng người, cầm lấy chiếc đũa gắp sủi cảo bỏ vào miệng. Mùi thịt nồng đậm lập tức chui vào miệng, thậm chí lan tỏa tới tận óc. Cắn một cái, nước thịt phun ra, vỏ sủi cảo được làm rất cầu kỳ, Phương Giải không nhịn được tán thưởng một tiếng.
Uống rượu, ăn sủi cảo.
Phương Giải cũng không ngẩng đầu lên.
- Ăn ngon không?
La Tiểu Đồ nhìn hắn ăn say sưa vậy, không nhịn được hỏi một câu.
Phương Giải dùng chiếc đũa chỉ vào sủi cảo:
- Ngon hay không cứ ăn là biết.
- Chỉ là ta thấy ngươi ăn ngon, mà ta nếm không ra nó ngon hay không. Từ khi có ký ức tới nay, ta không thể phân biệt được hương vị, cho nên việc ăn cơm chưa bao giờ là một việc hưởng thụ với ta. Ngươi có thể hưởng thụ được mỹ vị, mà ta chỉ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569997/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.