La Diệu trầm mặc một lúc rồi hỏi y:
- Cảm giác đó như khi ngươi đạt được thứ mà ngươi muốn nhất.
Người mặc áo đen than khẽ:
- Ta ư? Ha hả…đời ta đã định trước là không đạt được thứ mà ta muốn.
La Diệu hơi biến sắc, lại lâm vào trầm mặc.
- Nếu Đại tướng quân thực sự muốn khai đao với Ân Phá Sơn, thì sẽ nói thế nào với Lý Viễn Sơn?
Người mặc áo bào đen lần thứ hai chuyển đề tài.
- Nói cái gì?
La Diệu hơi nhếch cằm lên:
- Ta có tất yếu phải giải thích với y không? Cho tới giờ đều là y cầu xin ta, chứ ta chưa từng xin y. Một nơi cằn cỗi như Tây Bắc, ta chẳng có hứng thú. Nhưng y lại coi nó như bảo bối. Một người có chí hướng nhỏ nhoi như vậy, thì đâu có tư cách thương lượng với ta. Trên thế giới này, nếu còn có một người đáng giá để ta nói một tiếng khâm phục, thì chính là đương kim Hoàng Đế Đại Tùy…Chỉ là do y không may mắn mà thôi. Nếu như y sống ở loạn thế, thì thành tựu chưa hẳn kém hơn Thái Tổ Thái Tông của Đại Tùy. Dã tâm của y quá lớn. Nhưng do quá thông minh mà tự hại mình.
- Sở thích của Đại tướng quân vẫn là định ra kết cục cho đối thủ nhỉ?
Người mặc áo bào đen hỏi.
- Ta không có đối thủ.
La Diệu than nhẹ một tiếng:
- Nếu như Hoàng Đế không bị bệnh nặng, mà trường thọ như tiên đế…thì ta chưa chắc dám làm điều ta muốn làm. Nhưng y lại là một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569975/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.