Phương Giải trở lại lều của mình, tắm một trận nước nóng thoải mái. Ước chừng thay ba lần nước mới rửa sạch được máu trên người. Phương Giải không mặc gì đứng sau tấm vải bố, thân binh đứng trên ghế dội nước từ trên xuống, mặt đất rất nhanh nhuộm đỏ một mảnh.
Khi thấy trên người Phương Giải không có một vết thương nào, đám thân binh đều lộ vẻ khó tin.
Xung phong liều chết trong vạn quân.
Không ngờ lại không có vết thương nào, thật khó mà tin nổi.
Phương Giải tắm rửa xong thay một bộ quần áo khô mát, cảm giác toàn thân đều thoải mái. Lúc hắn trở lại lều lớn, thấy Trần Bàn Sơn quỳ ở bên ngoài, đầu cúi rất thấp.
- Làm gì vậy?
Phương Giải không hiểu hỏi.
Trần Bàn Sơn ngẩng đầu nhìn Phương Giải một cái, lại cúi đầu xuống:
- Thuộc hạ cứu viện bất lực, mong tướng quân trách phạt!
Phương Giải không nhịn được cười, giơ tay kéo Trần Bàn Sơn lên:
- Thuyền bờ nam bị phản quân phá hủy hơn nửa, còn lại đều bị quận binh Hoàng Dương Đạo đục thủng hết. Mấy việc này không phải là ta không biết. Đầu tiên ngươi chạy tới xin chỉ thị của Lưu Khoát, sau đó chạy tới cầu Văn tướng quân, quỳ ở ngoài lều Văn tướng quân một nén nhang. Ngươi đã cố hết sức rồi, sao ta có thể trách ngươi được?
- Thuộc hạ hối hận nhất chính là điều này.
Trần Bàn Sơn ngẩng đầu, vẻ mặt đầy xấu hổ:
- Lúc ấy thuộc hạ không nên cầu kẻ kia, mà nên lập tức triệu tập Sơn Tự Doanh tới thôn gần đây để tìm thuyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569963/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.