Phương Giải trầm mặc một lúc, vuốt vuốt chén ngọc tinh xảo trong tay:
- Ta vẫn tự nói với bản thân rằng mình xuất thân từ hàn môn, với lại ta vẫn rất lấy làm kiêu ngạo. Những điều ngài vừa nói đều là sự thật, đều rất có lý, nhưng ta không cảm thấy cái gọi là huyết thống là chuyện đáng để đắc ý. Nếu nói hào môn là cá chép, hàn môn là cá trạch, vậy thì hơn một trăm năm trước, một nửa hào môn của Đại Tùy đều xuất thân từ cá trạch.
- Có lẽ do từ nhỏ ta không trải qua cuôc sống ăn ngon mặc đẹp, đã quen với màn trời chiếu đất rồi, cho nên nhìn những kẻ giàu có, phú quý ta thấy không quen. Cũng giống như bọn họ không quen nhìn ta vậy. Ta không cho rằng mình xuất thân thấp hèn nên nhân cách cũng thấp hèn. Cũng không cho rằng…là con của La Diệu, thì nhân cách liền cao vời vợi.
La Diệu khẽ nhướn mày, thanh âm hơi lạnh lùng:
- Con không muốn thừa nhận mình là con ta? Hay là con cảm thấy thân phận này ủy khuất con? Ở trước mặt phụ thân mà dám dùng thái độ đó để nói chuyện, chính là bất hiếu!
Phương Giải ngồi dựa ra đằng sau, để cho mình thoải mái chút:
- Giờ ta vẫn chưa coi ngài là cha, cho nên ngài đừng giọng điệu của người cha đó để giáo huấn ta.
La Diệu ngẩn ra, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Đã nhiều năm rồi, không ai dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với y.
Năm đó dù La Vũ ương ngạnh hơn nữa, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569940/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.