- Không thể.
Phương Giải lấy cái tẩu từ trong túi ra, hít sâu một hơi:
- Có lẽ Đại tướng quân sẽ cảm thấy hạ quan không biết điều. Trên thực chính bản thân hạ quan cũng cảm thấy cự tuyệt như vậy có chút ngu ngốc. Không ai hiểu rõ thân thể của hạ quan hơn chính mình. Cho nên hạ quan biết ngài nói thật lòng. Ở lại Tả Tiền Vệ, hạ quan có thể phá vỡ gông cùm mà mãi tới giờ hạ quan vẫn chưa thể phá được…Nhưng…dù vậy, hạ quan vẫn không thể lưu lại.
La Diệu nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi:
- Lý do?
Phương Giải phun ra một làn khói đậm đặc. Dưới ánh trắng, trông hắn giống như một yêu nguyệt phun ra nuốt vào tinh hoa của nhật nguyệt vậy.
- Hạ quan gia nhập quân đội là muốn cầm hoành đao, ngồi trên lưng ngựa lao tới chiến trường giết địch…nếu ở lại Ung Châu…xin Đại tướng quân thứ cho hạ quan nói thẳng. Vậy thì kẻ thù mà hạ quan phải đối mặt sẽ không phải là kẻ thù mà hạ quan muốn đối mặt. Hạ quan sinh sống ở Phan Cố ba năm. Ba năm này là thời gian yên ổn nhất của hạ quan. Thời gian yên ổn đó khắc ghi vào trong lòng hạ quan, tới nỗi hạ quan vẫn còn nhớ kỹ tên tất cả mọi người ở đó. Binh lính biên quân và dân chúng nơi đó cộng lại có khoảng ba nghìn người. Hạ quan không nhớ lầm bất kỳ một người nào.
- Nhưng bọn họ chết rồi.
Phương Giải vuốt vuốt cái mũi có chút chua xót:
- Nếu cái chết của bọn họ liên quan tới hạ quan…vậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569893/chuong-338-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.