La Úy Nhiên nhíu chặt mày, hắn thậm chí còn muốn bịt tai, đại sư huynh từng sớm tối bên nhau bây giờ lại biến thành bộ dạng như vậy, đau khổ trong lòng hắn không ai có thể lý giải. Năm xưa nhị sư huynh Trung Thân Vương Dương Kì để hắn đến hoàng cung bảo vệ bệ hạ, hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình và đại sư huynh đứng trên hai bờ chiến tuyến. Cũng chưa từng nghĩ, đại sư huynh sẽ trở thành tù nhân.
- Trong lòng ngươi hẳn là rất khổ.
Dương Dận cúi đầu nhìn nước cháo rớt trên y phục tù nhân, giơ ra bàn tay khô gầy đem từng hạt từng hạt nhặt thả lại trong bát.
- Cho nên ta vẫn luôn cho rằng con người không nên quá cảm tình, một khí tình cảm giữa người với người sâu đến mức độ nhất định, sẽ có quá nhiều quá nhiều khổ đau. Đối với bất cứ ai cũng không nên có tình cảm sâu sắc, là chuyện người làm hoàng đế bắt buộc phải làm. Ở phương diện này tứ ca làm rất tốt… Trong lòng hắn người thực sự quan trọng kì thực chỉ có hai người, một là thê tử hắn một là con trai hắn.
Dương Dận uống một ngụm cháo, sau đó tự giễu cười cười:
- Ta luôn cảm thấy mình thích hợp làm hoàng đế hơn tứ ca, là vì trong lòng ta đối với ai cũng không có tình cảm sâu sắc.
Nghe được câu này, La Úy Nhiên ngơ ngác một chút sau đó hỏi:
- Thái hậu thì sao?
- Thái hậu?
Dương Dận nhai nuốt hạt gạo trong miệng, cười cười nói:
- Ngươi cho rằng thái hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569864/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.