Lúc đi ra cung Từ Thọ, Hoàng Đế ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lặn về phía tây, giơ hai tay, hít một hơi thật sâu, giãn giãn cơ thể. Tô Bất Úy rõ ràng cảm thấy bước đi của Hoàng Đế đã không còn nặng nề như vừa nãy.
Có lẽ Hoàng Đế đã nói hết những gì muốn nói trong nhiều năm qua, coi như xả hết những điều khó chịu trong lòng. Đối với Thái hậu, để cho bà ta còn sống còn đau khổ hơn để cho bà ta chết. Người đàn bà này hao hết tâm cơ, vẫn hy vọng con của mình có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế.
Hoàng Đế từng không hiểu, bất kỳ ai kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, bà ta đều là Thái hậu, cứ phải để cho con ruột ngồi lên làm gì.
Nhưng hiện tại, Hoàng Đế đã hiểu.
Bởi vì y không nghĩ tới thứ tình cảm máu mủ ruột thịt. Vị mẫu thân nào mà chẳng hy vọng con của mình trở nên nổi bật? Cho dù bà ta là Thái hậu, nhưng người đang ngồi ở ngôi vị Hoàng Đế, là đứa con của một vị thê tử khác của tiên đế, của kẻ mà bà ta đã từng tranh dành tình cảm. Điều này sao có thể khiến cho bà ta cao hứng?
Nếu Thái hậu không giở nhiều thủ đoạn như vậy ở sau lưng, thì Hoàng Đế sẽ không trách gì bà ta.
Nhưng người đàn bà này giống như là bị tẩu hỏa nhập ma cùng với Di Thân Vương vậy.
Lúc rời khỏi cung Từ Thọ, Hoàng Đế không đi lên ngự giá. Y khoát tay ý bảo giải tán nghi thức, rồi nói với Tô Bất Úy:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569827/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.