Phương Giải là một người đặc thù nhất Diễn Vũ Viện, hắn gần như rất ít xuất hiện ở trong phòng học. Đối với việc này, giáo thụ Mặc Vạn Vật đã thành thói quen. Hắn biết Phương Giải vẫn chưa tha thứ cho mình, dù sao sự việc trên núi Bán Nguyệt đúng là vì hắn mới phát sinh.
Cho nên khi hắn nhìn thấy Phương Giải đi về phía Tàng Thư Lâu chứ không phải phòng học, ngoại trừ lắc đầu cười khổ còn có thể làm gì? Hắn là giáo thụ của Diễn Võ Viện, không thể bảo hắn cứ suốt ngày chạy theo một học sinh để xin lỗi. Đối với sự việc trên núi Bán Nguyệt, Mặc Vạn Vật có hận ý nhưng không mấy hối hận. Học sinh Diễn Võ Viện nếu đến một chút thất bại cũng không chịu đựng được, tương lai sao có thể lãnh binh ra trận?
Sớm một chút tiếp xúc với cái chết, đối với học sinh mà nói cũng không phải chuyện xấu.
Đương nhiên, đối với người chết mà nói đây là một việc rất không công bằng.
Phương Giải sau khi vào Tàng Thư Lâu liền ngồi xuống vị trí quen thuộc, gần cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh người qua người lại ở bên ngoài. Hơn nữa vị trí này nằm ở trong góc, vắng vẻ yên tĩnh. Hắn có thể yên ổn đọc sách, cũng có thể thả lỏng nhắm mắt minh tưởng. Từ lần trước Mã Lệ Liên nhìn thấy hắn phun ra mười mấy con sâu, Phương Giải không còn gặp lại nàng trong Tàng Thư Lâu nữa.
Đối với sự thay đổi này của Mã Lệ Liên, Phương Giải một chút cũng không thèm để ý. Hắn và cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569772/chuong-231-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.