Lúc cửa lớn của Diễn Vũ Viện mở ra, như mọi ngày, binh lính trông cửa trông thấy vị Tiểu Phương đại nhân hiền hòa đi tới. Bọn họ có ấn tượng rất tốt với vị thanh niên tài tuấn đang nổi danh trong thành Trường An này. Bởi vì Tiểu Phương đại nhân là một người hòa ái dễ gần, không chút dối trá hay kiêu ngạo nào. Hắn luôn mỉm cười chào hỏi, nụ cười tự nhiên, không chút giả dối.
Có một số con ông cháu cha để bày tỏ khí độ và lịch sử của mình, cũng gật đầu chào hỏi bọn họ. Nhưng đám lính nhìn ra được, trong mắt những người đó kỳ thực không có bọn họ. Tiểu Phương đại nhân thì lại khác. Hắn thực sự không coi bản thân là một nhân vật lớn gì cả. Mà là chào hỏi ở vị trí ngang bằng với bọn họ.
- Ngài đã ăn cơm chưa? Nghe nói trong căn tin có món ăn mới.
Đám binh lính cũng mỉm cười nói chuyện Phương Giải, cảm giác như là hàng xóm nói chuyện với nhau.
Phương Giải mỉm cười gật đầu nói:
- Ăn rồi. Đồ ăn ở ngoài vừa rẻ lại thuận tiện. Đồ ăn ở trong căn tin Diễn Vũ Viện không những đắt mà còn không thoải mái. Ăn một bữa ở căn tin bằng ba ngày ăn ở ngoài liền. Nghe nói căn tin thu được tiền đều rơi vào túi của Chu viện trưởng. Mặc dù Chu viện trưởng chưa từng tới căn tin ăn cơm.
- Ha ha.
Đám binh lính đều cười vì sự ngay thẳng của Tiểu Phương đại nhân.
Phương Giải cười cười đi vào cửa chính, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569758/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.