Không tự mình trải qua, rất khó nhận thức được sự ảo diệu của lâu thuyền trong phủ Di Thân Vương này. Tuy thuyền này chỉ có ba tầng, nhưng hình dáng và kết cấu khác với lâu thuyền bình thường. Chỉ có ba tầng, nhưng chiều cao có thể so với thuyền chiến hạm năm tầng của thủy sư. Mà ở chỗ cao nhất còn có một sân thượng, có thể chưa được mấy người ngồi nói chuyện phiếm.
Đi lên đỉnh thyền, Phương Giải mới phát hiện từ nơi này có thể quan sát được thành Trường An. Hoàng cung chừng bốn năm dặm thu hết vào mắt. Đứng ở chỗ này, thậm chí còn có vài phần cảm khái đứng núi cao nhìn núi nhỏ. Di Thân Vương Dương Dận vịn lan can, chỉ vào thành Trường An, cười nói:
- Lúc cô rảnh rỗi, thích nhất là đứng ở chỗ này nhìn về nơi xa. Hơn nữa sắp tới mùa đông rồi. Đứng chỗ này nhìn ngắm cảnh tuyết, khiến người ta rất thoải mái vui vẻ.
- Thỉnh thoảng học sinh đi qua đây, nhìn xa xa tưởng nơi này là lầu cao của Vương phủ. Thật không ngờ lại là một con thuyền lớn.
Dương Dận cười cười nói:
- Thuyền chính là lầu. Thuyền này được đóng lúc xây Vương phủ. Lúc trước cũng có ý định đưa nó ra ngoài để đi du lịch. Nhưng do thủy đạo ở đây quá chật, quá nhỏ, cho nên không di chuyển được. Năm ấy Thái Hậu tưởng niệm cô, nói hộ cô không ít ở trước mặt bệ hạ. Hoàng ân cuồn cuộn, bệ hạ chấp nhận cô lưu lại thành Trường An, không phải tới đất phong. Để cô có thể tận hiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569749/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.