Các binh lính người Tuỳ ở phía xa trên đại thảo nguyên Tây Bắc. Sắp trải qua lần đầu tiên đón tết không ở nhà trong mình. Ngày mai chính là ba mươi Tết. Ngoại trừ các binh lính đang trực, những người khác đều không hẹn mà cùng tìm được bằng hữu quen biết cùng nhau tụ tập nói chuyện. Sự khác biệt giữa người Hán Trung Nguyên và người Đông Sở, người Mông Nguyên không chỉ là tướng mạo khác nhau mà còn có tính cách không giống nhau. Người Hán lưu luyến gia đình, muốn gần bên người thân.
Mà người Đông Sở lại có thói quen vào Nam ra Bắc. Bọn họ coi du ngoạn, bán hàng rong là cuộc sống. Trong quan niệm của bọn họ, gia đình chỉ là một từ vựng. Mà người Mông Nguyên chặt cây làm chỗ cư trú, bọn họ có thói quen xua đuổi dê bò trải qua cuộc sống du mục. Mặc dù không thể đi ra đất phong của bộ tộc. Nhưng mấy nghìn dặm đồng cỏ cũng đủ cho bọn họ sinh sống rồi.
Đám binh sĩ tụ tập một chỗ thảo luận đề tài, không rời khỏi nhà thì giờ này mọi người làm gì. Có người liếm môi nói thật sự muốn ăn một miếng sủi cảo, rất nhiều người tán thành những lời này. Đối với binh lính Giang Nam thì không có món ăn nào thân quen hơn mì phở. Nhưng với binh lính Phương Bắc mức độ yêu thích sủi cảo vượt qua phạm trù đồ ăn. Trong suy nghĩ của bọn họ, sủi cảo không đơn giản chỉ là một món ăn.
Trong doanh trại kéo dài hai mươi dặm, vì để binh lính cảm thấy chút mùi vị năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569737/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.