Không hiểu tại sao, Phương Giải luôn cảm thấy Thái Cực cung vào mùa đông và Thái Cực cung mà hắn trông thấy vào mùa hè có sự khác biệt rất lớn. Lần đầu hắn đến Thái Cực cung còn chưa vào hạ, nhưng trong cung đã ngập tràn sắc xanh thấp thoáng điểm xuyết hoa đỏ, cung điện rộng lớn toát lên sức sống dào dạt. Nhưng Thái Cực cung vào mùa đông, thực quá xơ xác tiêu điều.
Hoàng đế suốt đêm không ngủ cũng phải lâm triều, so với tiên đế thường xuyên ngưng thiết triều để nghỉ ngơi thì vị Thiên Hựu hoàng đế này quả là cần cù đến mức khiến người ta kinh ngạc. Mười một năm qua bất kể gió mưa, chưa từng bỏ một buổi triều sớm nào. Nếu không phải nhờ hoàng hậu hết mực khuyên nhủ, vị đế vương này thậm chí còn có ý định mở buổi thiết triều tối.
Ông giống như một cỗ máy chứ không phải người nữa, chẳng biết mệt mỏi là gì.
Những người đợi hoàng đế tiếp kiến đều đứng chờ trong một gian phòng nhỏ cách Đông Noãn các không xa. Căn phòng ba gian này so với Thái Cực điện nguy nga tráng lệ mà nói, hệt như một gò đất thấp bé. Hai gian phòng liền nhau là nơi để các quan nghỉ ngơi trong khi chờ bệ hạ bãi triều, gian còn lại là nơi nghỉ ngơi của thái giám. Đại quan trong kinh thành đều ở trong đại điện phía trước, vậy nên đứng chờ ở đây hoặc là các quan lại địa phương tiến kinh có việc bẩm báo, hoặc là những kẻ không có thực quyền nhưng có chỗ dựa là người chức tước hiển hách.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569728/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.