Người ngồi trước mặt Phương Giải, dường như chưa từng gặp qua.
Mông lung tỉnh dậy, Phương Giải phát hiện chỗ mình đang nằm không hề quen thuộc. Nơi này không phải là cửa hàng mà hắn thuê, cũng không phải là phủ Tán Kim Hầu hoặc là ký túc xá của Diễn Vũ Viện. Hắn mở mắt, chớp một cái, đầu tiên nhìn thấy là một người xa lạ có sắc mặt âm trầm. Sau đó thấy con cá màu đỏ được thêu rất đẹp trên áo bào. Hắn muốn giơ tay lên day day trán, nhưng lại phát hiện không thể giơ lên nổi.
Hắn cúi đầu nhìn, nhìn thấy xích sắt to chừng ngón tay cái buộc quanh người.
Phương Giải theo bản năng cắn đầu lưỡi, mới xác định đây không phải là mơ.
Sự đau đớn trên cánh tay và ngực vẫn còn. Chỉ có điều không biết bộ viện phục của Diễn Vũ Viện cởi ra từ bao giờ. Hiện tại chỉ còn lại một bộ quần áo màu trắng. Xích sắt rất chắc. Hai đầu cố định ở giường đá. Tuy buộc không tính là chặt, nhưng Phương Giải không có thể giãy dụa.
Hắn chưa từng thấy qua người ngồi trước mặt. Tuy rằng hắn rất quen với bộ phi ngư bào kia. Phương Giải thấy qua La Úy Nhiên, thấy qua Hầu Văn Cực. Cái người thiếu một cánh tay, sắc mặt lạnh lùng này, Phương Giải mơ hồ quen thuộc. Nhưng nghĩ mãi không ra là ai.
Đây là một căn phòng làm bằng đá, ánh sáng rất mờ. Nếu không phải trong phòng có thắp nến, thì căn bản không nhìn thấy gì. Căn phòng cũng rất trống trải. Ngoại trừ một cái giường đá mà hắn đang nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569692/chuong-160-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.