Phương Giải nhìn thấy Thôi Lược Thương, nhìn thấy khuôn mặt y cực kỳ thất vọng cũng cực kỳ hối hận. Y đi qua người Phương Giải, chậm bước ra ngoài trường thi. Lúc y đi qua người Phương Giải, Phương Giải thực muốn giơ tay ra kéo y lại. Lúc y nhìn thấy Phương Giải có lời muốn nói nhưng lại thôi, không nhịn được lắc đầu cười nói ra hai chữ.
Tạm biệt.
Trong lòng Phương Giải căng thẳng, dường như không đành lòng tiếp tục nhìn khuôn mặt đó. Vẻ mặt của Thôi Lược Thương đặc biệt phức tạp, nhưng không hề nghi ngờ rằng trong đó chủ yếu chính là đau đớn.
- Đến cửa hàng chờ ta.
Phương Giải vội vàng nói một câu, Thôi Lược Thương hơi ngẩn người sau đó theo bản năng gật gật đầu, y hồn bay phách lạc bước ra khỏi trường thi, thậm chí không dám nhìn vị trí Hoàng đế đang ngồi một cái. Nếu y sớm biết sẽ có kết cục như thế này thì cho dù tờ đề thi giả đó có bày ra trước mặt thì y cũng không thèm nhìn.
Phương Giải nhìn bóng dáng cô đơn dần dần khuất khỏi tầm mắt đó, lại không dám thử cảm nhận tâm tình hiện tại của Thôi Lược Thương.
Thiên Hữu Hoàng đế Dương Dịch ngồi cao trên Đài điểm tướng nhìn những thí sinh đó rời khỏi trường thi, ý cười bên khoé môi trước đó dần dần nhạt đi. Nhưng trên mặt ông ta cũng không có vẻ tức giận, rất bình tĩnh. Người phụ trách kiểm kê số người rời sân không phải là người của Diễn Vũ viện, mà là Phi Ngư Bào của Đại Nội Thị Vệ Xử.
Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569632/chuong-116-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.