Phương Giải ngồi trong quán trà thật lâu. Mà Kỳ Lân đứng ở bên ngoài, từ đầu tới cuối không nói chuyện với Thiết Nô và Dạ Kiêu một câu nào. Lúc Mạt Ngưng Chi rời đi, Thiết Nô và Dạ Kiêu tùy theo nàng rời đi. Trước khi đi, hai người chắp tay với Kỳ Lân, nói một tiếng bảo trọng. Lúc đi, không ai lưỡng lự. Chỉ có ánh mắt của Mạt Ngưng Chi nhìn phía Kỳ Lân đầy thâm ý.
Kỳ Lân im lặng không nói.
Mãi tới lúc rời đi, Thiết Nô và Dạ Kiêu không nói câu nào với Phương Giải, thậm chí không nhìn về phía Phương Giải. Phương Giải chỉ hơi thở dài với biểu hiện của bọn họ. Thoạt nhìn, oán khí của hai bọn họ còn nhiều hơn cả Mạt Ngưng Chi, vị thiếu nữ xinh đẹp như không thuộc nhân gian kia.Tuy nhiên, Phương Giải không trách bọn họ.
Bất kể là ai, bị bắt buộc lưu vong mười lăm năm, cả ngày sống bên bờ sinh tử, trong lòng đều sẽ đầy oán khí. Có lẽ trong lòng mấy người Mộc Tiểu Yêu, Đại Khuyển, Kỳ Lân và Trầm Khuynh Phiến cũng có, chỉ là bọn họ coi trọng tình cảm mười mấy năm này hơn. Đương nhiên, Phương Giải cảm thấy Trầm Khuynh Phiến không giống như những người còn lại.
Kỳ Lân đi vào quán trà, nhìn nhìn Phương Giải, muốn nói cái gì lại thôi.
- Không sao.
Phương Giải đứng dậy, trả tiền trà, sau đó rời đi, nói:
- Thiết Nô và Dạ Kiêu lựa chọn thế nào là quyền của bọn họ. Sống cuộc sốngthấp thỏm lo âu nhiều năm như vậy, thật vất vả có cuộc sống an ổn, bọn họ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569619/chuong-108-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.