Được xưng là người giàu nhất Đại Tùy, nhưng chỉ vì một nghìn một trăm lượng bạc này, mà Ngô Nhất Đạo quyết định dẫn theo một lính đào ngũ có thân phận không rõ ràng tiến vào đế đô.
Y vén rém xe lên nghiêm trang nói với tên béo:
- Một nghìn một trăm lượng bạc, xem như là ta tự mình kinh doanh, không liên quan đến ngươi, đúng, không liên quan gì.
Sắc mặt tên béo khổ sơ, ủy khuất mà nói:
- Không có phần sao?
Ngô Nhất Đạo lắc đầu:
- Một đồng tiền cũng không có.Phương Giải ngồi trên một chiếc xe ngựa, có chút gian nan đem quần áo binh sĩ của Đại Tùy trên người cởi ra, sau đó vén rèm xe lên hỏi tên béo cưỡi ngựa đi bên cạnh:
- Có quần áo không cho ta mượn thay?
- Có.
Tên béo gật đầu nói:
- Thêm năm trăm lượng bạc.
- Có dùng tơ vàng để dệt cũng không hết năm trăm lượng bạc chứ?
Phương Giải một bên thầm mắng trong lòng một bên cò kè mặc cả:
- Năm mươi lượng, tối đa. Cho dù là thợ may nổi danh nhất thành Trường Andùng vải bông tinh xảo nhất, tối đa cũng chỉ đến giá này.
Hắn nói quả thật đúng vậy, mà trên thực tế, một bộ quần áo vải bông có thể bán được năm mươi lượng bạc là một cái giá hiếm thấy. Cũng chỉ có Duyệt Tường Ký trong thành Trường An mới bán giá đó. Trong đế đô của Đại Tùy chưa bao giờ thiếu thế gia nhà giàu, lại càng không thiếu thương nhân phú hào. Người không có công danh, chỉ sợ giàu có cũng không được mặc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569571/chuong-79-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.