Phương Giải là người có kiến thức.
Không chỉ là mười lăm năm này đi rất nhiều nơi.
Kiếp trước không phải là hắn chưa từng tới đế đô.
Cho nên trong tư duy của hắn, thành Trường An bất quả chỉ là một tòa thành cổ ngói đỏ mà thôi.
Cho nên lúc Hạng Thanh Ngưu nói đế đô hùng vì như thế nào, hắn chẳng có hứng thú gì.
Ngược lại Thôi Lược Thương nghe rất say sưa, tâm trí hướng về.
- Các ngươi có biết, tường thành đế đô cao bao nhiêu không.
Hạng Thanh Ngưu ngồi bên cạnh Đại Khuyển, khoa tay múa chân, đắc ý nói:
- Cao như vậy nè! Phương Giải ngồi trên lưng ngựa, nghe thấy vậy phì cười:- Đạo trưởng tôn kính, ngươi có thể đừng dùng thân thể của ngươi để đo đếm thành Trường An hùng vĩ ra sao không.
Cho dù ngươi đứng lên xe ngựa giang tay ranếu thành Trường An chỉ cao bằng nấy, thì ta thực hoài nghi thiên hạ đệ nhất thành chỉ là hư danh.
Hắn vươn tay ước lượng ở đỉnh đầu Hạng Thanh Ngưu:
- Cho dù tường thành Phan Cố cũng cao như vậy.
Hạng Thanh Ngưu rõ ràng có chút sợ hãi với vị thiếu niên không rõ lai lịch này.
Cũng không biết là vì nốt ruồi đỏ ở đường giao nhau bốn đường vân, hay là vì tiểu tử này vô luận là mặt dày hay tâm đen đều hơn mình.
Cho nên hắn chỉ hừ một tiếng.
Một lát sau nghĩ muốn tìm về chút mặt mũi, liền lập tức ra vẻ cao ngạo:- Ngươi không phải là thí sinh của Diễn Vũ Viện, bằng không ta cam đoan ngươi thi trượt.
Thôi Lược Thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569520/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.