Qua tháng giêng, thời tiết vẫn không ấm áp chút nào. Ở thành Phan Cố thậm chí còn có thêm một trận tuyết lớn. Tuy nhiên so với bên kia dãy núi Lang Nhũ còn tốt hơn chút. Dù sao trên thảo nguyên không có chỗ chắn gió. Trăm dặm mênh mông ngay cả sườn núi đều không có một cái. Gió từ biên giới phương bắc thổi tới không có gì ngăn cản. Hơn nữa đế quốc Mông Nguyên chỉ có vài thành trì lớn. Mục dân thích ở trong lều. Nên gió càng thêm mãnh liệt.
Gió có lẫn tuyết, được người thảo nguyên gọi là bão tuyết. Bão tuyết chính là ác mộng của người thảo nguyên. Mà mỗi lần nghĩ tới cái này, người Hán trong thành Phan Cố lại cảm thấy vui vẻ. Dân chúng trong thành Phan Cố không trồng trọt. Ở nơi quỷ quái này, một năm thì có nửa năm là lạnh lẽo, hoa màu dù mọc cũng không cao bằng cỏ dại. Lúc trước bọn họ dựa vào sự tiếp tế của triều đình. Hiện tại dựa vào mậu dịch. Cho nên bọn họ không hề lo lắng tới gió to trời rét. Dù sao lương thực trong thành Phan Cố ăn ba năm cũng không hết.
Bởi vì tuyết rơi, nên Lý Hiếu Tông bỏ qua việc thao luyện hàng ngày của biên quân. Nhưng binh lính biên quân không thể về nhà. Bởi vì việc người Bắc Liêu mang ngựa tới buôn bán, khiến cho mọi người không biết liệu đế quốc Mông Nguyên bên kia có phản ứng gì không. Năm Kiến Nghiệp thứ bảy của Đại Tùy, tòa thành nhỏ bé này có thể chống đỡ nổi bốn vạn binh mã của Mông Nguyên. Có thể đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569480/chuong-13-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.