Nam tử mặc áo xanh đứng trước cửa sổ, không nhìn sân khấu được trang trí hoa lệ, những điệu nhảy làm cho người ta hoa mắt. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như ở không trung có một thứ gì đó hấp dẫn sự chú ý của hắn. Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, lay động trường bào hơi bạc màu của người nam tử.
Có lẽ vì gió quá lạnh, Tức đại nương ngồi ở ghế không nhịn được khẽ run lên.
Chỉ có nàng tự biết, thực ra cho dù gió có lạnh hơn nữa, nàng cũng không cảm thấy lạnh. Nàng lạnh, là vì lời vừa rồi của nam tử áo xanh. Hắn nói hắn muốn tới Đại Tuyết Sơn. Lời này khiến cho nàng lạnh tới tận đáy lòng. Là cảm giác rét lạnh tới tận xương tủy, tới tận trái tim.
- Phải đi?
Nàng hỏi.
Tức đại nương không hề già chút nào. Dù khóe mắt đã có vài nếp nhăn, nhưng dung mạo của nàng vẫn tinh tế như vậy. Đẹp nhất là mi và mắt của nàng, đẹp tới cực hạn. Mi rủ xuống như cành liễu, đôi mắt trong như nước. Không hề nghi ngờ, hiện tại nếu nàng muốn tìm một nam nhân để gả, nam nhân muốn lấy nàng có thể xếp hàng từ ngoài thành Phan Cố.
Mặc dù Phương Giải là chủ thuê nhà của Hồng Tụ Lâu, nhưng hắn mới gặp mặt Tức đại nương một lần.
Chỉ một lần, Phương Giải liền nhớ mãi không quên dung mạo đó.
Không phải hắn háo sắc, mà vì dung mạo kia quá đẹp.
Tên của Tức đại nương là Tức Họa Mi. Nhưng lông mi của nàng không phải do vẽ ra. Trời sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tranh-ba-thien-ha/1569474/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.