Đến tận bây giờ cô vẫn mơ thấy giấc mộng đó.
Cô mơ thấy họ ở trong một tầng hầm. Còn tại sao lại là họ – đây vẫn là một bí ẩn mà Lily Flett, nay đã là phu nhân Anderson vẫn không giải thích được.
Từ khi có ký ức đến nay, cô luôn sống trong tu viện ở quận German. Nơi ấy nhận rất nhiều bé gái mồ côi không cha không mẹ, các bé gái được chăm sóc chu đáo, đồng thời được đọc sách viết chữ. Đó là một đại gia đình ấm áp, nữ tu viện trưởng Martin thường nói, không phải bé gái nào cũng được may mắn như vậy, các bé mồ côi ở đây có thể ăn no mặc ấm hoàn toàn là do một nhà từ thiện hào phóng giúp đỡ. Mỗi năm vào dịp năm mới, các cô bé sẽ viết thư cám ơn quý ngài kia, nhưng các cô chưa bao giờ được hồi âm, cho đến khi Lily Flett mười tám tuổi rời khỏi tu viện, cô vẫn chưa từng gặp qua người hảo tâm trong lời đồn kia.
Từ năm mười tuổi, Lily Flett bắt đầu liên tục mơ thấy nơi đó. Chỗ đó rất lộn xộn và âm u, chỉ có một luồng sáng duy nhất xuyên qua theo song sắt, kỳ quái là, cô không hề cảm thấy sợ hãi. Thậm chí Lily còn nghe thấy tiếng cười, là tiếng cười của cô, cũng có tiếng cười không phải của cô. Dường như cô đang đuổi theo ai đó, là một cậu bé, cậu bé kia thích nắm tóc cô, luôn bắt nạt cô như vậy, khi hai người chơi đuổi bắt, có người sẽ ngăn cản họ, sau đó cô được một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-vien-duc-vong/1314/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.