Hôm sau, đoàn cao thủ hộ tống Tây Môn Thù xuôi Nam. Sĩ Mệnh cũng lập tức bắt tay vào việc lập trận thế. Chàng chỉ cho bọn gia nhân chặt bỏ những cây sai vị trí và bứng cây non trồng vào những điểm thưa. Sau vành đai rừng ấy, Sĩ Mệnh cho đào một hào nước rộng đến hơn hai trượng để đề phòng đối phương dùng hỏa công. Dưới đáy hào cắm đầy chông nhọn nhưng lại được thả cá và phủ kín bằng sen và súng. Miệt mài với công việc chàng quên đi nỗi đau của mình. 
Đến cuối tháng sáu phòng tuyến đã lập xong. Sáu mươi cây hỏa đồng cũng đã hoàn tất. Sĩ Mệnh rỗi rãi, sớm chiều thăm hỏi Quách nhị nương và vui vẻ cùng bốn nữ nhân. Gương mặt của chàng đã được bàn tay tài hoa của Trang lão khôi phục lại. Viên Linh Chi Huyết Sâm Hoàn được hòa thêm vài chục dược liệu nữa đã phá tan những vết sẹo do khâu vá. Trang lão còn cố tình sửa sang khiến dung mạo Sĩ Mệnh anh tuấn hơn xưa. Chàng luôn tỏ ra vui vẻ nhưng không giấu được những người đầu ấp tay gối. Họ biết chàng nhớ nhung cảnh sương gió giang hồ. Sáng sáng, chàng vẫn ra vườn múa kiếm đi quyền, tối đến nhập định hành công như một võ sinh chăm chỉ. Nhưng ai biết nỗi đau trong lòng chàng to lớn đến dường nào? Nếu là người khác chẳng thể nào nở được nụ cười. 
Bốn nàng cùng chung một mối lo nên rất thương nhau, không một lời hiềm khích vì sợ Sĩ Mệnh buồn. Họ bàn bạc rồi đòi Sĩ Mệnh dạy khinh công và kiếm pháp. Chàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tu-tam-kiem/1352150/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.