Edit: Pi sà Thần
Không biết tại sao, dù ánh đèn từng tầng có màu khác nhau, nhưng dường như đều có vẻ rỉ sét cũ kỹ, bóng người in trên bức tường trắng bẩn thỉu.
Trong ngoài có sự chênh lệch nhiệt độ, luồng khí oi nóng ùa đến làm mặt nóng bừng, Hoàng Anh vội vã nói, “Anh vào ngồi trước đã.” Cô nghiêng người để Trần Nhược Ninh vào, tự đóng cửa lại, nói, “Muộn thế này còn đến tìm tôi, có chuyện…”
Trần Nhược Ninh dí súng vào cạnh bụng, chĩa về phía cô, không cười nữa, vẻ mặt lạnh lùng nói, “Đi theo tôi.”
Hoàng Anh sợ hãi lùi ra sau, lưng chạm vào cánh cửa phòng, không còn đường lui, mím mím đôi môi mỏng bóng nước, “Được…” Tạm ngừng lại thương lượng với anh ta, “Nhưng có thể để tôi… tắt điều hoà không, lãng phí điện lắm.”
Cơ mặt Trần Nhược Ninh hơi giật giật không rõ, giờ là lúc nguy hiểm căng thẳng, cô không giở trò gì được. Hai người mặt đối mặt mấy giây, anh ta hất đầu một cái, ra hiệu cô có thể vào nhà.
Con người là sinh vật vừa nhạy cảm vừa giỏi tưởng tượng, Hoàng Anh biết đằng sau có một khẩu súng chĩa vào mình, chỉ thấy tất cả mạch máu và dây thần kinh đều tụ tập hết trên lưng, cô liếc mắt nhìn mặt bàn, lần lượt nhất từng miếng đệm ghế salon, loanh quanh một vòng vẫn không tìm được điều khiển điều hoà. Tấm gương có vết mốc phản chiếu khuôn mặt lạnh lẽo của Trần Nhược Ninh, anh ta rút phựt phích cắm điện ra luôn.
Hoàng Anh đứng ở cửa đá dép ra, thay một đôi giày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-trong-long/1217182/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.