Chưa tới nửa tiếng bác sĩ tư đã đến cửa, mới biết hóa ra mỗi tháng không ốm không đau đều chi đủ tiền khám bệnh.
Trần Tông Nguyệt dùng thuốc xong liền nằm xuống, có lẽ là tác dụng của thuốc làm anh nhanh buồn ngủ, mơ mơ màng màng bị tiếng động nhỏ bên cạnh đánh thức, mi gian [1] của anh run lên, một mùi hương thơm ngát âm ẩm lướt qua chóp mũi như lụa, vén lọn tóc đang rũ xuống, hôn một cái lên hai má anh.
[1] Mi gian: vùng trên trán nằm giữa hai lông mày
Trần Tông Nguyệt biết là ai, nhưng vẫn mệt mỏi nhắm mắt.
Không biết thời gian, thoáng tỉnh lại, ánh sáng lờ mờ lọt vào trong tầm nhìn, hơn nửa vẫn chìm trong sắc trời tối tăm chiếu vào trong phòng, đồng thời bên tai vang lên tiếng lật sách, Trần Tông Nguyệt quay đầu, nhìn thấy lớp đệm lót trên đầu giường treo một vòng hoa nhài trước tiên, đèn tường bị khăn lụa che lại, chính vì thế mà ánh sáng rất mờ.
Hoàng Anh nằm sấp trong chăn lật sách, một tay chống mặt, bóng mi rơi trên mũi, áo choàng lông dê tuột xuống một nửa, cô không thèm để ý, hất đôi chân nhỏ mịn như xà phòng thơm đang vắt lên nhau, xương vai trập trùng uốn lượn như dãy núi.
Một bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng đè lên sách, Hoàng Anh ngẩn ra, quay sang phía anh, “Em đánh thức anh?”
Lúc bấy giờ mới nghe thấy tiếng mưa rơi, vẫn đang tàn phá bụi cây trong vườn hoa, cành cây va vào nhau phát ra tiếng đứt gãy.
Căn phòng quá tối, con ngươi cô đen tựa trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-trong-long/1217175/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.