*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit: Hàn thái tử Beta: Pi sà Thần Hai giờ rưỡi sáng. Cảnh đêm tăm tối, thai nghén ánh đèn neon đỏ nơi thành thị, còn cửa sổ xe là dây rốn nối liền chúng với nhau. Hoàng Anh đã tỉnh táo lại, nhưng nước mắt vẫn cuồn cuộn không ngừng, cô nhìn chằm chằm cảnh tượng như ảo mộng ngoài cửa sổ đờ người ra, dường như không nhận ra mình đang khóc. Trần Tông Nguyệt kiên nhẫn lau mặt cô, kết quả vẫn là nở nụ cười, “Em định giặt quần áo cho anh luôn à?” “Tay đau…” Cô cố gắng nhấc tay lên, không nhấc được, lại muốn chà vai mình một cái, nhíu mày nói, “Lưng cũng đau.” Anh nghe thấy vội giơ tay lên, “Anh đè lên em à?” “Không!” Hoàng Anh sốt ruột kéo anh lại, “Anh ôm em là được rồi, cứ kệ em.” Cô có rất nhiều vấn đề kì lạ, thỉnh thoảng lại thẳng thắn một cách kì lạ, lúc đẩy sang cho Trần Tông Nguyệt, anh liền không thể không bật cười. Nhưng nụ cười của anh, lại làm Hoàng Anh liên tưởng đến một giáo đường Byzantine nào đó trên con tem, nghe nói nó xây dựng ở Venice. Qua thời gian, tất cả đều giữ nguyên một loại khí chất nho nhã mà thần bí. Xe con màu đen dừng dưới sương đêm cạnh cửa lớn thiết nghệ [1], Trần Tông Nguyệt dìu cô xuống xe, vào cửa, trong nhà có một bác sĩ đang đợi bọn họ. [1] Cửa lớn thiết nghệ: là một loại kiến trúc Baroque xuất hiện ở đầu thế kỷ 17.
Ánh đèn phòng khách sáng choang, cánh tay nhỏ bé của cô bị bàn tay đeo đôi găng tay khử trùng nắm lấy, bông y tế lạnh lẽo lau sạch lớp da chết, phía dưới là phần thịt đỏ và vài nốt phỏng màu đỏ sậm rải rác xung quanh. Hoàng Anh nhìn quen cũng không cảm thấy gì, nhưng đầu lại dựa lên vai Trần Tông Nguyệt, như thể không dám đối mặt với thương tích của chính mình, thực tế là cô khó có thể dứt bỏ mùi hương lành lạnh thoải mái trên người anh. Đêm nay Lý Giai Hoàn sắp xếp hành lý nên ngủ muộn, tiếng động dưới lầu cực kỳ ồn ào càng thêm đánh thức cô, A Hoan nói, Hoàng tiểu thư không biết xảy ra chuyện gì, được Trần tiên sinh đưa đến. Cô đi xuống cầu thang, dần dần thấy rõ ai đang ngồi trong phòng khách, bước chân chậm lại rồi dừng hẳn. Dáng vẻ Hoàng Anh rất suy yếu, thế nhưng bỏ cánh tay bị bỏng qua một bên, cô ta đâu có chỗ nào là máu thịt be bét, cụt tay gãy chân đâu? Có thể thấy tinh thần cô suy yếu, nhất định phải dựa vào Trần Tông Nguyệt, mà cô cũng thoáng nhìn Lý Giai Hoàn, chỉ một chút, sau đó liền quay mặt về trên vai Trần Tông Nguyệt. Lý Giai Hoàn hoàn toàn không chú ý, trong lòng sốt ruột hơn là tức giận rất nhiều, suy nghĩ của cô càng lúc càng chậm chạp, vịn tường từng bước một đi lên lầu, đi ra khỏi chỗ có ánh đèn. Không thể tiếp tục như thế này được, nhưng trừ Trần Tông Nguyệt ra, còn ai có thể giúp cô? Đột nhiên, cô đứng lại giữa tầng hai đen như mực, nghĩ đến một người. Băng gạc trắng quấn quanh cánh tay Hoàng Anh, bác sĩ dặn dò, “Băng hai ngày là có thể tháo ra, nếu nổi mục nước thì dùng kim tiêm hút ra, rồi bôi chút thuốc lên.” Điều Hoàng Anh quan tâm hơn là, “Có để lại sẹo không?” “Thường là không.” Cô hỏi tới, “Lỡ bất thường thì sao?” Động tác của bác sĩ khựng lại, Trần Tông Nguyệt nở nụ cười. “Hoàng tiểu thư, tình huống này hẳn sẽ không.” Đèn tường yếu ớt sáng lên, ánh sáng ấm vàng khuếch tán ra khắp phòng khách. Vẫn là căn phòng khách này vốn dành cho cô, cũng chưa có ai ngủ qua một đêm, là nơi chỉ dùng để tặng cô đôi bông tai đó. Hoàng Anh cởi chiếc váy ngủ mặc trong nhà xuống tới cái eo nhỏ, xoay lưng về phía gương trang điểm, muốn nhìn một chút xem vai có bị sưng đỏ hay không, thế nhưng chính diện ắt phải quay về phía Trần Tông Nguyệt đang ngồi cạnh giường, cô đi ngủ trước giờ thường không mặc nội y ở trong. Phát hiện ra chuyện này, cô lập tức đặt cánh tay nhỏ bị quấn vài vòng băng gạt ngay trước ngực, nhìn vào trong gương, tầm mắt chếch tới trên người Trần Tông Nguyệt. Anh đang nhìn cơ thể của cô chằm chằm, trong ánh mắt có sự kiềm nén, hoặc là khắc chế. Hoàng Anh mặc váy ngủ vào lại, ngồi khoanh chân trên giường, nắm chặt hai tay anh như thực hiện một loại nghi thức nào đó, “Em cứ thế mà đi à, mẹ em ở đó phải làm sao bây giờ?” “Lão Văn sẽ giải quyết, không cần lo lắng.” Giọng nói của anh trước sau như một, từ tính mà bình tĩnh. “Lỡ ông ấy không giải quyết được thì sao, em về rồi lại…” Trần Tông Nguyệt ngắt lời cô, “Trong điện thoại anh không nói rõ với em, bây giờ anh nói cho em biết…” Ngừng lại một chút, dường như muốn cho cô một ít thời gian để chuẩn bị tâm lý, anh nói, “Nếu anh đưa em ra, thì sẽ không trả em về nữa.” Cô sững sờ một thoáng, “Tại sao?” “Đây là quy tắc, Hoàng Anh.” Anh như một nhà đàm phán, từng bước dụ dỗ, “Nói cách khác, tại sao anh muốn cứu em?” Hoàng Anh thì lại trả lời, “Lòng nhân hậu.” Trần Tông Nguyệt suýt nữa sửng sốt há mồm. Cô lại giải thích, “Giống như anh với A Hoan, anh thông cảm cho tình cảnh của nó nên mới nhận nó vào làm.” Anh lại càng không rõ, “Chuyện này có liên quan gì tới A Hoan?” Hoàng Anh tự nhiên nảy lòng tham giả vờ tố cáo, gây xích mích chia rẽ, “Lý Giai Hoàn nói, em và A Hoan cùng ở cấp thấp như nhau, tuyệt đối đừng chọc giận anh, tránh bị anh ném ra ngoài đường.” Trần Tông Nguyệt bật cười lắc đầu, “Ngày mai nó đi rồi, em bỏ qua cho nó đi.” Lần nào cũng bị anh nhìn thấu mục đích trong vòng một giây, lần nào cũng nuông chiều ý đồ xấu xa lộn xộn của cô, khiến cho cô không tìm ra lý do để oán trách. Hoàng Anh rũ mắt suy nghĩ một lát, nhấc mắt hỏi anh, “Vậy em sau này thì sao?” Anh đáp, “Ở lại bên cạnh anh.” Cô do dự nói, “Em không còn lựa chọn khác?” Trần Tông Nguyệt chỉ nhìn cô, không nói lời nào, cảm giác sợ hãi lúc trước lại một lần nữa xâm nhập vào lòng cô, bàn tay to lớn nắm cổ tay cô, như xiềng xích. Cô cho Trần Tông Nguyệt là nhánh cỏ cứu mạng của mình, tuy nhiên, rơm rạ ở đâu chẳng có, không đáng một đồng, anh là du thuyền tránh gió đắt tiền, sẽ không để cô dễ dàng leo lên, muốn trao đổi cần thứ có giá trị tương đương. Hoàng Anh hiểu rõ bản thân chẳng có gì cả, chỉ có cơ thể trẻ trung, cô đồng ý trao đổi với anh, đổi lấy mê luyến ngắn ngủi của anh, cho dù là một đêm thì cũng đáng giá. “Thế anh, anh định lúc nào thì ngủ… ngủ một giấc với em.” Quả thật một câu này làm Trần Tông Nguyệt mất một hồi lâu mới phản ứng lại, vừa cười vừa vuốt tóc cô, “Chờ tay em khỏi là được.” Giọng điệu dỗ dành, hoàn toàn không nghe ra, rốt cuộc anh có hiểu “ngủ một giấc” của cô là có ý gì hay không. Hoàng Anh nhướng mày, nhào về phía anh đè xuống, chiếm lấy lồng ngực anh, chặn hông anh lại. Nói chuyện tình ái thú vị hơn ngủ nghỉ rất nhiều, do đó vuốt men theo cánh tay Trần Tông Nguyệt, hất cằm nhìn anh, “Xăm hình có đau không?” Trần Tông Nguyệt lúc nặng lúc nhẹ bóp vai cô, “Bình thường, đối với anh mà nói.” “Các anh lăn lộn trong hội, mỗi người đều phải xăm hình à?” “Em cũng nói là đi ra ngoài ‘lăn lộn’…” Hoàng Anh cướp lời đáp, “Đều sẽ phải trả giá [2].” [2] Đi ra ngoài lăn lộn, sớm muộn sẽ phải trả giá (出来混的,迟早都是要还的): ý chỉ làm việc xấu sẽ phải trả giá, nhân quả báo ứng. Trần Tông Nguyệt cười thành tiếng, sau đó nói tiếp lời của mình, “Đều sẽ gặp nguy hiểm.” “Xăm một hình lên người của em, cho dù đầu bị chém đứt thì cũng có thể nhận ra em là ai, để có người thay em nhặt xác.” Im lặng một lúc, Trần Tông Nguyệt rũ mắt nhìn cô, “Sợ choáng váng?” Hoàng Anh nghiêm mặt lờ mờ gật gật đầu. Đôi mắt dịu dàng của anh tràn đầy ý cười, “Làm sao bây giờ?” Mắt cô đã khóc trong thời gian dài, tắm rửa sạch sẽ trong suốt, tiếng khẽ đến mức chỉ thấy khẩu hình, hôn em. Trần Tông Nguyệt cố ý giả vờ không nghe thấy, cúi đầu kề sát vào cô, “Cái gì?” Hoàng Anh định ghé vào tai anh lặp lại lần nữa thì anh đã quay sang chặn miệng cô lại, ngậm môi cô, tiến vào trong, từ tình ý dịu dàng dần thành chuyển động bừa bãi, đầu lưỡi khuấy xuân thuỷ, còn có tiếng động kích thích thần kinh. Cô trở mình ngồi lên eo Trần Tông Nguyệt, hai chân hai bên, nơi có thể đi vào sâu thẳm trong linh hồn cô đang đè lên thắt lưng anh, để lòng bàn tay anh xoa bóp chỗ máu tụ trên lưng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]