Sở Tuân và nàng dừng bước lại lòng có chút khó hiểu mà quay đầu cung kính hỏi:
"Đại sư, lời này của người đây là có ẩn ý gì chăng. Tiểu nữ ngu muội mong ngày chỉ dạy."
Xâu chuối trên tay Giác Tuyên cũng khựng lại, người mở mắt nhìn đồi uyên ương trước mặt một lúc rồi lại khẽ thở một hơi dài. Sâu trong đôi mắt đã nhìn thấu cảnh trần kia lại nhuốm chút thương xót u buồn khó tả.
"Trong bát khổ một đời cái khổ nhất là ái biết ly, trong mấy mươi đại kiếp thì tình kiếp vẫn là ải khó qua nhất.
Nhân duyên giữa người với người đã được định sẵn từ trăm nghìn muôn ức kiếp khó mà phần giải được. Dù là hữu duyên hay là nghiệt duyên đều không thể tránh khỏi. Nhưng nếu biết trước kết quả mà cứ mãi chấp niệm lưu luyển day dưa không dứt thì chỉ càng làm cho nhau đau khổ."
Vân Nhiên nghe được mấy lời chỉ tựa hồ mà hiểu được một chút nhưng còn ý vị sâu xa thì vẫn không thể nào thấu tỏ. Nàng nhìn y, y cũng nhìn nàng.
Tuy hiểu được là vậy nhưng thật tâm làm sao có thể buông được đây? Ái tình một kiếp nhung nhớ một đời từng chút từng chút một từ lâu đã đâm sâu vào nơi tâm khảm. Nếu buộc đào lên gốc rễ thì không biết ba hồn bảy phách còn lại mấy phần hay sẽ hóa thành bộ dạng tâm tàn thân liệt?
Sư Giác Tuyên nâng mắt trông xa nơi mái ngói đỏ của viên cổ tự rộng lớn nhìn từng cách chim nhỏ giữa vòn khung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-vua-luc-hoa-da-tan/3621002/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.