Giọng Sở Tuân yếu ớt như chỉ còn chút hơi tàn mà thều thào hỏi hắn, Tần Khanh khi ấy cũng chỉ lạnh nhạt buông câu khinh rẻ
“Ngươi hỏi như vậy là có ý gì?”
“Ha, Tần Khanh ngươi dám làm mà không dám nhận sao?”
Tần Khanh im lặng một hồi chẳng đáp, hắn không tin mọi sự hắn chuẩn bị vẹn toàn như thế là có khe hở để Sở Tuân lần ra manh mối.
Đêm hôm ấy hắn chính là dùng thuật dị âm lẫn cả thuật dị dung mà “hoán cốt thay hình” thành diện mạo của Đại Thống lĩnh Hoàng Đăng doanh - Trương Hạn.
Mọi chuyện khi ấy tuy không như dự tính từ trước của hắn nhưng chẳng thể để lại chút sơ hở nào được. Từ việc giết chết lão già Lương Bân diệt trừ mối hoạ về sau hay đến tấm vải nhỏ từ y phục đều một hơi dồn hết sự chú ý của Sở Tuân về phía Trương Hạn.
Xoay nhẹ quạt một chốc Tần Khanh lại buộc miệng mà hỏi
“Ngươi đoán ra ta từ khi nào?”
Sở Tuân đứng dậy rồi chỉ cười nhạt mà đáp
“Tần Khanh ta và ngươi cùng nhau lớn lên cùng ăn chung ở chung ta có thể không nhận ra ngươi sao?”
Lặng một chút Sở Tuân lại tiếp lời nói “Sấp lụa thượng hạn kia chỉ có ta, ngươi và Trương Hạn. Tần Khanh ngươi biết không nếu ngươi không để lại tấm lệnh bài của Hoàng Đăng doanh kia ta chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì ngươi đâu. Trương Hạn thống lĩnh ba quân binh thư am hiểu không phải hạng người ngu ngốc đến mức lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trang-tron-vua-luc-hoa-da-tan/3542479/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.